"Không tin thì thôi, làm cho em xem."
Bùi Phượng Chi thuận thế vòng tay ôm lấy eo thon thả của Diệp Ninh Uyển, bế cô lên.
Nhưng Diệp Ninh Uyển lại đột nhiên chống tay lên vai Bùi Phượng Chi, mặt nóng bừng, khóe mắt ửng đỏ, lan ra cả gò má như ráng mây.
Cô hạ giọng, khẽ gọi.
"Bùi Phượng Chi, anh thả em xuống! Cho dù muốn thân mật cũng phải xem đây là nơi nào chứ!!!"
Hiếm khi thấy Diệp Ninh Uyển e thẹn như vậy, Bùi Phượng Chi siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, không nhịn được cắn nhẹ lên môi cô, cười hỏi.
"Em nghĩ anh muốn làm gì?"
Chưa kịp để Diệp Ninh Uyển hoàn hồn, anh đã vác cô lên vai, quay đầu liếc nhìn Bùi Minh Hàm đang nằm bất động trên giường bệnh.
"Sao anh có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chúng ta thân mật, dù cho người đó bây giờ đã là một tên thái giám vô dụng."
Bùi Phượng Chi đẩy cửa phòng bệnh ra, cứ như vậy vác Diệp Ninh Uyển rời khỏi phòng bệnh của Bùi Minh Hàm.
Cánh cửa phòng bệnh dần dần khép lại, Diệp Ninh Uyển vòng một tay qua cổ Bùi Phượng Chi, hơi ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía Bùi Minh Hàm đang nằm bất động trên giường bệnh.
Ngay trước khi cánh cửa phòng đóng lại hoàn toàn, cô dường như nhìn thấy Bùi Minh Hàm nằm trên giường cử động.
"Cạch."
Một tiếng động giòn tan, cánh cửa đóng lại hoàn toàn, Bùi Phượng Chi vác Diệp Ninh Uyển rời khỏi nơi này.
Còn trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741645/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.