Trương Tần lạnh lùng nói.
"Diệp Ninh Uyển, chuyện năm đó là do tôi làm, kẻ chủ mưu mà cô muốn tìm chính là tôi! Cô đừng hòng chia rẽ tình cảm mẹ con giữa Đại phu nhân và cậu cả!"
Diệp Ninh Uyển cười.
Cô đột nhiên túm lấy cổ áo Trương Tần, kéo mạnh anh ta vào phòng bệnh.
"Ồ, thật sao? Vậy chúng ta nên nói chuyện rõ ràng về chuyện này!"
Cổ áo bị túm chặt, Trương Tần cảm thấy cổ mình đột nhiên bị siết lại, khẽ rên lên một tiếng, nắm chặt lấy cà vạt của mình.
Giang Ứng Lân cũng nhận ra cảm xúc bất thường của Diệp Ninh Uyển.
"Này, Diệp Ninh Uyển, cô..."
Diệp Ninh Uyển đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt mèo đỏ ngầu nhìn chằm chằm Giang Ứng Lân.
"Giang Ứng Lân, ra ngoài!"
Giang Ứng Lân còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Diệp Ninh Uyển cảnh cáo.
"Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Giang Ứng Lân lập tức giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng với Diệp Ninh Uyển, bất lực lùi dần về phía cửa.
"Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài canh cửa cho."
"Rầm."
Giang Ứng Lân nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh ngoài Bùi Minh Hàm đang nằm đó, chỉ còn lại hai người Diệp Ninh Uyển và Trương Tần.
Trương Tần ho khan hai tiếng, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Diệp Ninh Uyển.
"Khụ khụ!"
Nhưng ngay sau đó, Trương Tần bị Diệp Ninh Uyển bóp cổ, ấn mạnh vào tường.
"Đùng!"
Tiếng xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741639/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.