Diệp Ninh Uyển cười lạnh.
"Chị muốn nói là Hàn Khánh Đình đã chữa khỏi bệnh ung thư cho bà cụ Thịnh đúng không?"
"Nhưng lỡ như bà cụ Thịnh chỉ là hồi quang phản chiếu thì sao? Hàn Khánh Đình không hề chữa khỏi bệnh cho bà cụ Thịnh, chỉ là khiến nhà họ Thịnh tưởng rằng bệnh của bà cụ đã khỏi?"
Bùi Đại phu nhân đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển gào lên.
"Cô nói bậy! Sao có thể như vậy được? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"
Nụ cười của Diệp Ninh Uyển lạnh lẽo.
"Thật sao? Có gì mà không thể?"
"Chị thấy tên Hàn Khánh Đình kia giống một bác sĩ sao? Chị cảm thấy người như vậy có thể có y thuật cao siêu như vậy sao? Hay là chị cảm thấy người như vậy có thể cứu người chữa bệnh?"
Trong mắt Bùi Đại phu nhân thoáng hiện vẻ hoang mang.
Bà ôm đầu, ngã quỵ xuống ghế sofa, nước mắt giàn giụa, bà liều mạng lắc đầu, dường như muốn cố gắng xua đi những lời nói đó ra khỏi đầu.
Bà không muốn tin, cũng không dám tin những lời Diệp Ninh Uyển nói.
Đây đã là hy vọng cuối cùng của bà rồi!
Bà thà chịu đựng nhiều như vậy, thà tin rằng Hàn Khánh Đình là thần y thật sự, bà muốn cho mình một tia hy vọng, cũng cho Bùi Minh Hàm một tia hy vọng, mong chờ con trai bà còn có thể được cứu.
"Cô đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi không nghe! Tôi không tin! Tôi không nghe gì cả! Tôi không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741624/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.