"Tao có bị bắt cũng chẳng sao, cả đời này mày cũng sẽ nhớ đến tao! Cả đời này mày đừng hòng quên được ngày hôm nay! Được chạm vào người phụ nữ như mày, đời này tao coi như mãn nguyện rồi! Ha ha ha, mãn nguyện rồi!"
Hàn Khánh Đình chỉ nói vài câu ngắn ngủi, sắc mặt Bùi Đại phu nhân đột nhiên biến đổi, dường như nhớ đến điều gì đó khiến bà sợ hãi.
Bà bỗng nhiên hét lên.
Tiếng hét chói tai, từng đợt cao hơn từng đợt, như muốn xuyên thủng màng nhĩ, khiến người ta phát điên.
"A—— a a a a—— a a a a a——"
"Mày đừng lại gần! Cút, cút đi! Đừng lại gần, a a a a——"
Những người có mặt đều không khỏi xôn xao.
Viên cảnh sát đang khống chế Hàn Khánh Đình cũng ấn mạnh đầu hắn xuống, khiến hắn phải quỳ gối, mặt áp sát xuống đất.
"Im miệng! Không được nói nữa!"
Nhưng Hàn Khánh Đình dường như hoàn toàn không sợ hãi.
Hắn ta kích động la hét, cười lớn.
"Ha ha ha ha ha, tao cứ muốn nói đấy! Xem ai làm gì được tao!"
Cuối cùng, Trương Tần không nhịn được nữa định xông lên, nhưng bị viên cảnh sát bên cạnh kéo lại, quát lớn.
"Anh muốn làm gì! Không được động vào nghi phạm!"
Trương Tần không thể nhịn được nữa, gào lên với viên cảnh sát.
"Tại sao, tại sao tôi không được đánh hắn? Các anh không nghe thấy tên súc sinh này nói gì sao? Hắn còn là người nữa không? Các anh không phải là cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741616/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.