Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn thiết bị báo khói bị mình đánh hỏng, lẩm bẩm một tiếng:
"Không biết Bùi Minh Châu có chịu bồi thường không."
Ngón tay Phương Nguyệt Tường trên giường khẽ động đậy, bị Diệp Cảnh Dực phát hiện.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nói với Diệp Ninh Uyển:
"Mẹ, chị này hình như sắp tỉnh rồi."
Diệp Ninh Uyển cũng cúi đầu nhìn về phía giường bệnh.
Lúc này, Phương Nguyệt Tường trên giường đã cố gắng mở mắt ra, trong đôi mắt trống rỗng có chút mơ hồ.
Một lúc sau, Phương Nguyệt Tường mới miễn cưỡng có phản ứng, thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy lại là khuôn mặt đáng ghét của Diệp Ninh Uyển.
Phương Nguyệt Tường há miệng, cổ họng khô khốc, khàn đặc.
"Diệp... Diệp Ninh Uyển..."
Cô ta cố gắng ngồi dậy.
"Sao cô lại ở đây? Mẹ tôi đâu? Cô đã làm gì tôi?"
Phương Nguyệt Tường cúi đầu nhìn thấy nửa người trên của mình lõa lồ, hơn nữa còn cắm đầy kim châm cứu, nhất thời cả người căng cứng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, khàn giọng nói:
Nhưng cô ta còn chưa kịp vùng vẫy, Diệp Ninh Uyển đã nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt Phương Nguyệt Tường.
"Đừng nhúc nhích, nằm yên đó."
Cơ thể Phương Nguyệt Tường ngã phịch xuống giường bệnh, cả người run rẩy, nhưng cơ thể lại như bị trúng tà chú kỳ lạ nào đó, không thể cử động được nữa.
Vẻ kinh hãi trên mặt Phương Nguyệt Tường không thể nào kìm nén được nữa, khàn giọng hét lên:
"Diệp... Diệp Ninh Uyển... cô... cô đã...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741407/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.