"Muốn vào thì đi cửa phụ! Lát nữa sẽ có nhân vật lớn quan trọng đến đây, đừng gây chuyện!"
Diệp Ninh Uyển cười khẩy.
"Tôi gây chuyện? Rốt cuộc là ai gây chuyện? Có tiền có quyền thì ghê gớm lắm sao?"
Vệ sĩ không để ý đến cô, chỉ cản không cho Diệp Ninh Uyển đi.
Tên vệ sĩ vừa nói chuyện với Diệp Ninh Uyển lúc nãy khinh thường đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo phông rất bình thường và quần jean xanh nhạt đã bạc màu, chân đi đôi dép lê, liền trợn trắng mắt, quát lớn:
"Có tiền có quyền đương nhiên là ghê gớm, nếu không thì tại sao các người lại bị nhốt ở đây? Tránh ra!"
Vừa nói, vệ sĩ vừa đưa tay đẩy vai Diệp Ninh Uyển.
Nhưng Diệp Ninh Uyển lại đột nhiên nắm lấy cổ tay đang đưa tới của vệ sĩ, kéo mạnh về phía trước, giơ chân đá mạnh vào bụng hắn ta.
Vệ sĩ mặt mày méo mó, ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, cứ thế quỳ xuống.
Diệp Ninh Uyển hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ buông tay vệ sĩ ra, hắn ta ngã xuống, nằm co quắp dưới đất ôm bụng, cuộn tròn như con tôm.
Vệ sĩ đau đớn rên rỉ, nói với giọng khàn khàn:
"Lên, bắt cô ta lại cho tao!"
Đám vệ sĩ cao to, vạm vỡ lập tức xông lên, vây chặt Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển buông tay đang nắm tay Diệp Cảnh Dực ra, nhỏ giọng nói:
"Tìm chỗ nào đó trốn đi."
Diệp Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741399/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.