Nghe vậy, Bùi Minh Châu không khỏi rùng mình, cơ thể gần như không thể cử động được nữa, ngay cả động đậy một chút cũng không được.
Sắc mặt bà ta khó coi, miễn cưỡng lắc đầu, nói với Bùi Phượng Chi:
"Chị... không cần... chị không cần những thứ này..."
Bùi Minh Châu cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Phượng Chi, sợ anh thật sự sẽ làm như vậy.
Dù sao trong ấn tượng của Bùi Minh Châu, Bùi Phượng Chi luôn là người nói một là một, hai là hai, chỉ cần là lời anh nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa, bây giờ trông Bùi Phượng Chi có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Bùi Minh Châu không dám chọc vào anh nữa.
Khi Bùi Phượng Chi nhắm mắt lại lần nữa, cuối cùng Bùi Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn, loạng choạng lùi sang một bên, sợ Bùi Phượng Chi không vui, thật sự bảo bác sĩ tiêm cho bà ta một mũi, rồi để bà ta ngủ thiếp đi.
Bà ta muốn ở bên cạnh con gái từng giây từng phút, bất kể kết quả cuối cùng của ca phẫu thuật lần này là tốt hay xấu, bà ta đều muốn tự mình ở bên cạnh Phương Nguyệt Tường.
Cuối cùng...
Sau khi chờ đợi thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa, khi mặt trời đã dần dần lên cao, ánh sáng ban mai le lói chiếu vào hành lang bệnh viện ẩm ướt qua cửa sổ, bảng hiệu màu đỏ "Đang phẫu thuật" phía trên phòng phẫu thuật cuối cùng cũng thay đổi.
Màu đỏ chuyển sang màu xanh lá cây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741392/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.