"Cô nói gì cơ?"
Quỳ dưới chân Diệp Ninh Uyển, Bùi Minh Châu đã không còn dáng vẻ cao cao tại thượng lúc nãy nữa.
Giọng bà ta theo bản năng cao hơn.
"Tôi cầu xin cô! Cầu xin cô cứu con gái tôi!"
"Cốp cốp cốp."
Trán Bùi Minh Châu dùng sức đập xuống nền gạch cạnh chân Diệp Ninh Uyển, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu, m.á.u tươi chảy xuống, lan ra khắp mặt bà ta.
Nhưng Diệp Ninh Uyển lại không hề chớp mắt, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Minh Châu đang dập đầu lia lịa dưới đất.
Mà Bùi Phượng Chi đứng sau Diệp Ninh Uyển cũng không có phản ứng gì, cứ như thể người đang quỳ dưới đất căn bản không phải là chị gái lớn hơn anh hai mươi mấy tuổi.
Cuối cùng, khi Bùi Minh Châu kiệt sức ngã xuống đất, mũi giày của Diệp Ninh Uyển chặn lên vai bà ta.
Cơ thể đang định cúi xuống của Bùi Minh Châu lập tức dừng lại, bị Diệp Ninh Uyển chặn lại giữa không trung.
Bùi Minh Châu khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy m.á.u đối diện với Diệp Ninh Uyển, nước mắt và m.á.u hòa vào nhau, làm cho khuôn mặt bà ta bê bết máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển khẽ hất cằm lên, nói với Bùi Minh Châu với vẻ ghét bỏ:
"Thôi đi, đừng có chĩa cái mặt đầy m.á.u đó vào tôi! Cô muốn dọa c.h.ế.t tôi à?"
Nói xong, cô rút chân lại, lùi về sau hai bước.
Quản gia từ nãy đến giờ không biết đi đâu đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741385/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.