Diệp Ninh Uyển càng rúc sâu hơn vào trong chăn, nhưng dù thế nào, cô vẫn cảm thấy người mình không thể ấm lên được, ngược lại còn lạnh đến mức không tài nào ngủ được.
Cộng thêm tiếng hét của người phụ nữ cứ văng vẳng bên tai, Diệp Ninh Uyển bỗng bật dậy khỏi chăn, giận dữ đ.ấ.m mạnh hai cái lên tấm chăn vừa bị hất tung, cả tấm nệm cũng rung lên theo.
Diệp Ninh Uyển phát ra tiếng "hừ hừ" bất mãn từ cổ họng, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo từ cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn sang phía bên kia giường.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Diệp Ninh Uyển thấy chỗ nằm bên cạnh mình trống không, đưa tay sờ lên, đã lạnh ngắt, không biết vì sao Bùi Phượng Chi đã rời đi từ lâu.
Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng Bùi Phượng Chi đâu.
Cô theo bản năng gọi:
"Bùi Phượng Chi?"
Bùi Phượng Chi biến mất rồi.
Và lúc này, tiếng hét giận dữ của người phụ nữ từ xa vọng lại càng rõ ràng hơn, giống như tiếng quỷ khóc gào thét trong đêm khuya vang lên bên tai Diệp Ninh Uyển.
"Bùi Phượng Chi, có bản lĩnh thì g.i.ế.c c.h.ế.t tôi đi!"
Diệp Ninh Uyển nhíu mày, trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Bùi Phượng Chi nửa đêm không ở trên giường, mà lại ở cùng một người phụ nữ khác, hình như còn đang cãi nhau, hơn nữa còn cãi nhau rất dữ dội.
Khóe môi Diệp Ninh Uyển nhếch lên một nụ cười lạnh đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741381/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.