"Cãi nhau cái gì?"
Sau tiếng quát này, mọi âm thanh đều im bặt.
Vẫn là Phương Nguyệt Tường phản ứng nhanh nhất, chạy nhanh về phía Bùi lão gia đang đi xuống cầu thang, ngẩng đầu thấy Diệp Ninh Uyển và Bùi Phượng Chi vẫn đang đứng trên bậc thang, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, sau đó mới tiến lên ôm lấy cánh tay Bùi lão gia.
"Ông ngoại! Ông đến rồi!"
Bùi lão gia liếc nhìn Phương Nguyệt Tường, trên khuôn mặt uy nghiêm không hề dịu đi chút nào, cũng quát cô ta một câu.
"Đừng làm nũng với ông, cháu cũng có lỗi, đừng tưởng ông không nghe thấy, sao cháu lại quát tháo trưởng bối như vậy!"
Phương Nguyệt Tường cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương, mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói.
"Ông ngoại, sao ông lại trách cháu, đều là do thím Hai..."
Bùi lão gia nhìn chằm chằm Phương Nguyệt Tường, dạy dỗ.
"Cho dù thím Hai cháu có sai, thì bà ấy vẫn là thím Hai của cháu, dù sao cháu cũng không được nói chuyện với bà ấy như vậy! Qua xin lỗi thím Hai cháu đi!"
Mắt Phương Nguyệt Tường càng đỏ hơn, nước mắt lưng tròng, nhìn Bùi lão gia với đôi mắt đẫm lệ, vừa khóc vừa dậm chân.
"Ông ngoại!"
Phương Nguyệt Tường là người giỏi làm nũng nhất, trước đây thường xuyên có thể dỗ dành Bùi lão gia vui vẻ, nhưng hôm nay cách này hình như không có tác dụng.
Bùi lão gia lạnh lùng nói với Phương Nguyệt Tường.
"Qua đó!"
Phương Nguyệt Tường dậm chân, hít mũi, nuốt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741368/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.