"Ồ, cô ta thật sự nói vậy sao?"
Lúc Bùi lão gia nói câu này, giọng điệu và thái độ đều rất bình tĩnh, không nhìn ra là tức giận hay là cảm xúc gì khác.
Người đầu dây bên kia không biết lại nói gì, Bùi lão gia trầm giọng nói.
"Tôi biết rồi, anh chăm sóc Phượng Chi cho tốt."
Lúc này cửa bị đẩy ra, Bùi Phượng Chi bước vào.
Bùi lão gia ngẩng đầu thấy Bùi Phượng Chi, lập tức cúp điện thoại, mỉm cười nói.
"Đến rồi à?"
Trong đôi mắt lạnh lùng của Bùi Phượng Chi không có chút gợn sóng nào, hôm nay anh không ngồi xe lăn đến, trên người mặc một bộ sườn xám màu đen đậm, trên cổ áo, tay áo và viền áo được thêu chữ Phúc bằng chỉ màu trắng bạc, mái tóc dài buông xuống, rõ ràng anh vừa bước vào đã trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám đến gần.
Bùi Phượng Chi ngồi xuống trước mặt Bùi lão gia, thản nhiên hỏi.
"Gọi con đến đây có chuyện gì vậy?"
Bùi lão gia cười nói.
"Muốn ăn cơm tối với con, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Ông vừa nói như vậy, Bùi Phượng Chi liền đứng dậy.
"Không có chuyện gì thì con về trước đây."
Đi làm cả ngày, anh rất mệt.
Quan trọng hơn là, anh muốn về nhà.
Bùi lão gia lập tức lên tiếng, nói với Bùi Phượng Chi.
"Con không cần về đâu, ba đã cho người gọi Uyển Uyển đến rồi."
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741366/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.