🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bùi Phượng Chi..."

Bùi Phượng Chi đáp một tiếng.

"Ừ."

Diệp Ninh Uyển khàn giọng nói.

"Thật ra em và Bùi Minh Hàm không có quan hệ gì cả, anh ta có thế nào cũng không bằng anh, sao em có thể không thích anh, mà lại đi thích anh ta chứ?"

Bùi Phượng Chi khẽ đáp.

"Ừm, anh biết rồi."

Diệp Ninh Uyển khẽ hừ một tiếng, cười nói, ghé sát vào tai Bùi Phượng Chi, nhỏ giọng nói.

"Em nói cho anh biết một bí mật nữa, anh nghe xong đừng giận đấy."

Bùi Phượng Chi cắt xong móng tay cho Diệp Ninh Uyển, nhưng vẫn ôm Diệp Ninh Uyển không chịu buông tay.

Người đẹp trong lòng, sao anh nỡ buông ra chứ, chỉ muốn ôm thêm một lúc nữa.

"Em nói đi."

Hai mái tóc đen quyện vào nhau, tựa như bức tranh thủy mặc. Diệp Ninh Uyển khẽ nâng một lọn tóc dài của Bùi Phượng Chi, nũng nịu cuốn lấy đầu ngón tay thon dài của mình.

"Bùi Minh Hàm á? Bị em thiến rồi."



Phí Phượng Chi cúi đầu, liếc nhìn Diệp Ninh Uyển với ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Hửm? Sao lại thế?"

Anh siết chặt vòng tay quanh eo thon của Diệp Ninh Uyển.

Cảm giác hơi khó chịu, cô khẽ rên lên một tiếng, cựa quậy trong lòng anh rồi lại mềm nhũn dựa vào người, giọng điệu vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo:

"Hắn ta thừa lúc anh không có ở đây liền muốn ức h.i.ế.p em, kết quả bị em thiến luôn rồi, đáng đời! Hiện giờ hắn còn muốn tìm y tiên chữa bệnh, hừ, em mới không thèm chữa cho hắn, ai chữa cho hắn người đó chính là kẻ ngốc! Cứ để hắn tiếp tục làm thái giám đi!"

Bùi Phượng Chi siết chặt lấy cánh tay của Diệp Ninh Uyển, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đến thấu xương.

"Ồ, vậy sao? Vậy xem ra Bùi Minh Hàm cũng chẳng cần phải sống nữa rồi! Chi bằng bây giờ cứ g.i.ế.c hắn luôn cho xong!"

Diệp Ninh Uyển bị Bùi Phượng Chi siết đến đau điếng, cô cố gắng mở mắt, đôi đồng tử mèo hoang dại trừng lên đầy bất mãn, hung hăng lườm hắn một cái.

"Anh làm gì vậy! Anh làm em đau!"

Bùi Phượng Chi đặt cô xuống tấm chăn nhàu nhĩ, cúi người áp chế cô lần nữa, cắn mạnh lên vai cô, để lại một dấu răng rõ rệt.

"A..."

Diệp Ninh Uyển hét lên, cố gắng vùng dậy, đồng thời dùng sức cào lên n.g.ự.c Bùi Phượng Chi mấy vết máu.

"Anh làm gì thế! Anh giận thì đi g.i.ế.c Bùi Minh Hàm đi, anh cắn em làm gì! Không làm nữa, mệt c.h.ế.t đi được, em muốn ngủ..."

Bùi Phượng Chi bị cô cào cho hít ngược một hơi khí lạnh, bất lực nhìn xuống vết thương trên n.g.ự.c mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi cắn mạnh một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.