Nhị phu nhân thấy nụ cười trên mặt ông cụ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao ông cụ cũng đã cười rồi, vừa rồi ông ấy sa sầm nét mặt, vẻ mặt nghiêm nghị và vô cùng trách móc, thật sự rất đáng sợ.
Nhị phu nhân vỗ nhẹ vào người con trai, ra hiệu "đừng nói chuyện", sau đó nhón chân, dẫn Bùi Minh Hoa chạy về phía cổng lớn nhà họ Bùi.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng trong trẻo, vang dội.
"Đứng lại!"
Nhị phu nhân lại như không nghe thấy, nhấc một chân định bước ra khỏi cổng lớn.
Chỉ nghe thấy Diệp Ninh Uyển đột nhiên ra lệnh cho vệ sĩ.
"Chặn bà ta lại cho tôi!"
Hai vệ sĩ lập tức xuất hiện trước mặt Nhị phu nhân và Bùi Minh Hoa, chặn đường hai người.
"Nhị phu nhân, xin dừng bước!"
Giọng nói trầm hậu ập đến, khiến Nhị phu nhân loạng choạng chân, vẻ mặt bà ta méo mó, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được, xoay người, nói với Diệp Ninh Uyển.
"Em dâu, còn chuyện gì sao?"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười hỏi ngược lại.
"Trí nhớ của chị dâu không tốt lắm nhỉ, không phải tôi còn chuyện gì, mà là chị còn chuyện chưa làm xong thì phải! Chị định chạy trốn sao? Đây chẳng lẽ là chuyện người nhà họ Bùi nên làm sao? Vậy thì quá mất mặt cho nhà họ Bùi rồi!"
Nhị phu nhân biết Diệp Ninh Uyển đang cố ý mỉa mai mình, dù sao vừa rồi bà ta mới mắng Tiểu Tinh Tinh không xứng làm người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3740750/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.