Ánh bình minh ngày thứ ba chiếu vào, Diệp Ninh Uyển cuộn tròn trong chăn, ôm chặt lấy chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong lớp chăn lụa đen, càng tôn lên làn da trắng nõn, xinh đẹp như một đóa mẫu đơn nở rộ sau khi được tưới tắm.
Bùi Phượng Chi đã thay một bộ trường bào màu trắng bạc, ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Diệp Ninh Uyển đang nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng, say đắm, vẻ mặt thỏa mãn.
Tuy rằng anh không hề phát ra một tiếng động nào, nhưng Diệp Ninh Uyển vẫn bị đánh thức bởi ánh mắt thâm trầm, sâu lắng đó.
Cô khẽ mở mắt, muốn cử động cơ thể, nhưng từng khớp xương trên người như bị rời ra, hoàn toàn không thể cử động được.
Diệp Ninh Uyển thở dài, lim dim mắt nhìn Bùi Phượng Chi đang ngồi bên giường, ngón tay móc lấy đuôi tóc anh đang xõa xuống, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay nghịch ngợm.
Thấy cô tỉnh dậy, Bùi Phượng Chi cúi người định hôn cô, nhưng lại bị Diệp Ninh Uyển ghét bỏ đẩy ra.
Cô lười biếng nói với giọng khàn khàn:
"Đi ra đi, em không chịu nổi nữa, để em ngủ thêm một lát."
Bùi Phượng Chi nắm lấy bàn tay đang chống trước n.g.ự.c mình của Diệp Ninh Uyển, đưa lên môi cắn nhẹ ngón tay cô.
"Anh không quậy em nữa, em cứ ngủ đi."
Diệp Ninh Uyển trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi một cái.
Đây mà gọi là không quậy cô?
Cô khàn giọng, ghét bỏ muốn rút ngón tay mình ra.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể rút ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3740732/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.