Cô có chút đắc ý chỉ vào Lệ Mặc Xuyên, hừ một tiếng:
"Đáng đời!"
Lệ Mặc Xuyên ngồi thẳng dậy, cười nhìn Diệp Ninh Uyển, hất cằm hỏi:
"Hết giận chưa?"
Diệp Ninh Uyển nói:
"Vẫn còn giận, anh muốn tôi hết giận, trừ phi..."
Diệp Ninh Uyển cởi dây an toàn, cúi người bò về phía ghế phụ, một tay chống lên ghế, tiến sát lại gần Lệ Mặc Xuyên.
Hai mắt nhìn nhau, hai người gần đến mức Diệp Ninh Uyển thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Lệ Mặc Xuyên dần trở nên dồn dập.
"Trừ phi cái gì?"
Diệp Ninh Uyển cong môi, gương mặt vốn đã yêu kiều diễm lệ, lúc cười lên càng giống như hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ, chói mắt, sức nóng lan tỏa đến tận trái tim Lệ Mặc Xuyên.
Diệp Ninh Uyển nắm lấy cà vạt của Lệ Mặc Xuyên, đột nhiên kéo mạnh lên, kéo anh ta về phía mình.
"Trừ phi anh trả lời tôi mấy câu hỏi."
Chỉ vậy thôi sao?
Lệ Mặc Xuyên bị nâng lên tận mây xanh, rồi lại từ trên mây rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Anh ta liếc nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ hụt hẫng, thái độ so với vừa rồi lạnh nhạt hơn hẳn.
Anh ta nới lỏng cà vạt bị Diệp Ninh Uyển nắm chặt, dựa người ra sau ghế, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Diệp Ninh Uyển, giọng nói trầm ấm như dòng suối lạnh vừa tan chảy từ đỉnh núi băng.
"Cô cứ hỏi đi, cần gì phải câu dẫn tôi như vậy?"
Diệp Ninh Uyển buông tay đang nắm cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738619/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.