🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai cha con nhà họ Diệp cũng đầy bụng oán hận, nhưng ai dám làm càn ở địa bàn của Lệ Mặc Xuyên chứ, chẳng phải là muốn c.h.ế.t sao?!

Diệp Chấn Ninh chỉ có thể nuốt hết cơn giận vào bụng, miễn cưỡng cười với bảo vệ đó.

"Được, chúng tôi đi ngay!"

Hai chữ "đi ngay" cuối cùng gần như là Diệp Chấn Ninh nghiến răng nghiến lợi nói ra, mang theo vài phần tức giận.

Bảo vệ đứng im tại chỗ, cảnh giác nhìn chằm chằm hai cha con nhà họ Diệp, gần như đồng thời, cổng phụ của trang viên mở ra, một nhóm người vội vã chạy đến đứng sau lưng bảo vệ, hung dữ trừng mắt nhìn hai cha con nhà họ Diệp.

Diệp Chấn Ninh kéo Diệp Vĩnh Thần vẫn còn định nổi nóng nhét vào xe, bản thân cũng vội vàng ngồi vào, vội vàng bảo tài xế lái xe.

Tài xế khởi động xe, đạp ga, chiếc xe lao vút đi như tên bắn.

Trong trang viên, ở một căn phòng trên tầng bốn của tòa nhà đối diện cổng chính, Diệp Ninh Uyển nằm bò trên ban công, tay cầm một chiếc ống nhòm, nheo mắt nhìn hết mọi chuyện xảy ra trước cổng trang viên.

Mãi đến khi chiếc xe rời khỏi cổng trang viên, Diệp Ninh Uyển mới hạ ống nhòm xuống.

Phía sau, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đứng đó.

Diệp Ninh Uyển quay đầu lại, nhìn thấy người mà cô không ngờ tới.

Cô giật mình.

"Anh? Sao anh lại ở đây?"



Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Ninh Uyển, Lệ Mặc Xuyên không nhịn được khẽ cười thành tiếng, giọng nói trầm thấp và có chút dịu dàng.

"Sao phải ngạc nhiên như vậy? Không phải cô đã nói sao? Trang viên này đều là của tôi, có chỗ nào mà tôi không thể đến chứ?"

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Ninh Uyển nhanh chóng biến mất, khôi phục lại bình thường, tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng cô vẫn cảnh giác với Lệ Mặc Xuyên từ tận đáy lòng, dù sao người này lại âm thầm điều tra chiếc mặt dây chuyền ngọc bội hình hai con rồng bằng ngọc phỉ thúy trên người cô.

Hơn nữa, đây còn là một người đàn ông rất nguy hiểm.

Cô mỉm cười lùi sang một bên hai bước.

"Anh Lệ đột nhiên đứng sau lưng tôi, ai cũng sẽ giật mình thôi."

Lệ Mặc Xuyên nhướng mày.

"Vậy là lỗi của tôi sao?"

Diệp Ninh Uyển nhún vai không phủ nhận.

"Nếu anh Lệ muốn xin lỗi tôi, tôi cũng không có ý kiến gì."

Lệ Mặc Xuyên cười khẩy một tiếng, không để tâm.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc ống nhòm trong tay Diệp Ninh Uyển.



"Sao vậy? Vở kịch này hay lắm sao?"

Diệp Ninh Uyển mỉm cười nói:

"Vở kịch này có hay hay không chẳng lẽ anh Lệ lại không biết sao? Đây là nơi của anh, trong cả trang viên này có chuyện gì mà anh không biết chứ?"

Lệ Mặc Xuyên mỉm cười không nói, một lúc lâu sau mới nói:

"Không cần cảm ơn."

Diệp Ninh Uyển cười tươi, nói với Lệ Mặc Xuyên một cách khách sáo:

"Vậy sau này cũng làm phiền anh Lệ rồi."

Nói xong, cô đi vòng qua người Lệ Mặc Xuyên, đi thẳng ra ngoài.

Nhưng ngay khi cô sắp đi ngang qua Lệ Mặc Xuyên, Lệ Mặc Xuyên đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Diệp Ninh Uyển, kéo cô lại.

"Diệp Ninh Uyển..."

Diệp Ninh Uyển loạng choạng mấy bước, vịn vào lan can ban công mới miễn cưỡng đứng vững, ngẩng đầu nhìn Lệ Mặc Xuyên đang mỉm cười.

"Sao vậy? Anh Lệ còn gì dặn dò sao?"

Lệ Mặc Xuyên yên lặng nhìn Diệp Ninh Uyển, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, chỉ là trong mắt mang theo vài phần dò xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.