Giọng nói của Diệp Ninh Uyển lại vang lên trong xe.
"Hôi Xỉ, đưa tôi về nhà trước đi, tôi đã ở trong đó mấy ngày rồi, người toàn mùi hôi."
Hôi Xỉ không trả lời, mà quay đầu nhìn Lệ Mặc Xuyên đang ngồi ở ghế sau.
"Anh Lệ?"
Nhưng Lệ Mặc Xuyên lại lắc đầu, nói với Diệp Ninh Uyển:
"Nơi cô ở trước đây e là tạm thời không về được, khoảng thời gian này cô phải ở tạm chỗ tôi."
Diệp Ninh Uyển trầm mặt không nói gì, đôi mắt mèo đen láy như sao trời yên lặng nhìn Lệ Mặc Xuyên.
"Không sao, tôi có thể về nhà, tôi sẽ tự bảo vệ mình, không cần người khác bảo vệ."
Khóe môi Lệ Mặc Xuyên nở một nụ cười khó nhận ra.
"Đây cũng là ý của Bùi Phượng Chi."
Hôi Xỉ ngồi phía trước cũng cố gắng khuyên Diệp Ninh Uyển:
"Phu nhân, cô cứ đi theo anh Lệ trước đi, như vậy Cửu gia cũng yên tâm, nếu không anh ấy vừa phải lo chuyện của mình, vừa phải lo lắng cho sự an toàn của cô, chẳng phải là..."
Diệp Ninh Uyển khẽ thở dài, quay đầu nhìn Lệ Mặc Xuyên, nói từng chữ một:
"Tôi có thể đi theo anh, nhưng tôi phải biết tất cả tin tức liên quan đến Bùi Phượng Chi!"
"Nếu anh không đồng ý, vậy chúng ta ai lo chuyện người nấy, tôi muốn làm gì, ở đâu cũng không liên quan gì đến anh."
Lệ Mặc Xuyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo của Diệp Ninh Uyển, chiếc cằm hơi nhếch lên cho thấy người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738585/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.