Không ai trong phòng ngủ trả lời câu hỏi của Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt to, vén chăn định nhảy xuống giường.
Tuy nhiên, cậu bé mới làm được một nửa động tác thì một bóng người từ ngoài cửa lao vào, ôm chầm lấy Tiểu Tinh Tinh, khóc không thành tiếng.
"Tiểu Tinh Tinh!!!"
"Sao con lại hư như vậy chứ, con làm mẹ sợ muốn chết! Con có biết mẹ lo lắng cho con cả đêm không!"
"Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ phải làm sao? Mẹ hận không thể cùng con..."
"..."
Đường Nguyễn Nguyễn càng nói càng kích động, không nhịn được nữa, giơ tay lên đánh mấy cái thật mạnh vào m.ô.n.g Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh vốn định giải thích, nhưng chưa kịp nói ra lời thì đã ôm lấy m.ô.n.g mình kêu oai oái, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Dưới mắt Đường Nguyễn Nguyễn có một quầng thâm đen, đó là vẻ mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, cả khuôn mặt vàng vọt, nhưng khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt hạnh sưng húp như quả đào.
Tiểu Tinh Tinh lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.
Cậu bé cúi đầu, nhỏ giọng nói với Đường Nguyễn Nguyễn:
"Con biết lỗi rồi, sau này con sẽ không tự ý chạy ra ngoài vào ban đêm nữa! Mẹ đừng khóc nữa được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn lau nước mắt nơi khóe mắt, hít hít mũi.
"Mẹ tin con lần cuối."
Tiểu Tinh Tinh gật đầu thật mạnh.
Lúc này, Bùi Phượng Chi trong phòng thay đồ đã thay quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738575/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.