Đường Nguyễn Nguyễn sao có thể không nhận ra vẻ chột dạ của Diệp Cảnh Dực, cô lập tức bước nhanh vào phòng ngủ.
Quả nhiên, trên chiếc giường lớn 1m8 chỉ có mỗi Diệp Cảnh Dực ngồi giữa chăn nệm lộn xộn, không thấy bóng dáng Tiểu Tinh Tinh đâu cả.
Đường Nguyễn Nguyễn kìm nén nội tâm sắp phát điên, nắm chặt hai tay, rồi mới ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng hỏi Diệp Cảnh Dực:
"Dực Dực, con có thể nói cho dì Nguyễn Nguyễn biết Tiểu Tinh Tinh đã đi đâu không?"
Diệp Cảnh Dực suy nghĩ một chút, nhớ đến tin nhắn Tiểu Tinh Tinh gửi cho mình trước khi đi ngủ, cậu bé quả quyết nói với Đường Nguyễn Nguyễn:
"Tiểu Tinh Tinh hiện giờ rất an toàn, em ấy nói em ấy đang ngủ ở nhà một chú quen, sáng sớm mai sẽ về nhà!"
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, đưa tay xoa đầu Dực Dực, không nói thêm gì nữa.
"Vậy Dực Dực ngủ trước nhé?"
Diệp Cảnh Dực dường như nhận ra mình đã làm sai, liền cúi đầu xuống đầy tội lỗi, ngoan ngoãn gật đầu thật mạnh.
"Vâng."
Đường Nguyễn Nguyễn đắp chăn cho Diệp Cảnh Dực đã nằm xuống, xác định Diệp Cảnh Dực thật sự đã ngủ say, lúc này mới rời khỏi phòng với vẻ không yên tâm.
Trước khi rời đi, cô lấy chìa khóa, khóa cửa phòng ngủ chính.
Bây giờ cô phải đi báo cảnh sát cùng những người bên ngoài kia, nên để an toàn, tốt nhất vẫn là khóa trái Dực Dực trong phòng.
Đường Nguyễn Nguyễn khóa cửa xong, lúc này mới mở cửa chính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738572/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.