Có lẽ vì Bùi Phượng Chi đứng đó quá lâu, Hỏa Hồ nhảy xuống xe, tò mò nhìn theo hướng anh ta đang nhìn.
"Lão đại, sao vậy? Có gì trong bồn hoa à? Có cần gọi người đến xem không?"
Diệp Ninh Uyển thót tim, thầm nghĩ nếu bị Bùi Phượng Chi phát hiện, cô phải giải thích thế nào về việc sáng sớm tinh mơ, đáng lẽ phải nằm trên giường ngủ, vậy mà cô lại đột nhiên xuất hiện trong bồn hoa.
Mộng du sao?
Nhưng loại chuyện ma quỷ này, Bùi Phượng Chi sẽ tin sao?
Diệp Ninh Uyển cắn môi, đầu óc rối như tơ vò, giống như vừa có một quả b.o.m nguyên tử phát nổ, chẳng còn gì sót lại.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Bùi Phượng Chi vang lên bên tai Diệp Ninh Uyển.
"Không có gì, chỉ là một con mèo hoang thôi."
Diệp Ninh Uyển không nhìn thấy, lúc nói câu này, khóe môi Bùi Phượng Chi khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, nhìn về phía bụi hoa với nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Ninh Uyển chỉ theo bản năng kêu lên hai tiếng "meo meo" nũng nịu từ trong cổ họng.
"Meo —— Meo ——"
Nghe thấy hai tiếng mèo kêu này, nụ cười trên môi Bùi Phượng Chi càng thêm rõ ràng.
Diệp Ninh Uyển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếng cười của Hỏa Hồ lại đột nhiên vang lên.
"Thật sự là mèo kìa, nhưng mà xung quanh biệt thự trên núi cũng không có nhà dân nào, sao lại có mèo con mới sinh ra ở nơi hoang vu này chứ? Tôi đi xem thử."
Diệp Ninh Uyển lại một lần nữa thót tim.
Điều bất ngờ là, Bùi Phượng Chi lại đột nhiên nắm lấy cánh tay Hỏa Hồ, thản nhiên nói:
"Đi thôi, đừng quan tâm."
Hỏa Hồ quay đầu lại, nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Bùi Phượng Chi, lập tức có chút ngẩn ngơ, đôi mắt hồ ly liếc Bùi Phượng Chi một cái đầy quyến rũ, cười nói:
"Lão đại, anh không phải là có chứng sạch sẽ, không thích chạm vào người khác sao?"
Cô l.i.ế.m đôi môi đỏ mọng, nụ cười yêu kiều, hàng mi dày cong vút run rẩy theo biểu cảm trên khuôn mặt.
"Anh có phải là..."
Lời cô còn chưa dứt, Bùi Phượng Chi đã lấy khăn tay ra, lau sạch từng kẽ ngón tay, không chừa một khe hở nào.
Làm xong tất cả trước mặt Hỏa Hồ, anh ta mới xoay người rời đi.
Lúc này Hỏa Hồ nào còn tâm trí đâu mà xem mèo con nữa, vội vàng đuổi theo Bùi Phượng Chi.
...
Việc đầu tiên Bùi Phượng Chi làm khi về đến nhà là đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ của anh ta và Diệp Ninh Uyển.
Đẩy cửa ra, trong phòng ngủ trống không, trên giường không có một bóng người, người đẹp nhỏ nhắn ngoan ngoãn nằm trên giường khi Bùi Phượng Chi rời đi đã biến mất, trên giường không còn chút hơi ấm nào.
Bùi Phượng Chi đột nhiên đứng dậy, bấm điện thoại nội bộ, giọng nói của Hôi Hùng truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Lão đại, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Bùi Phượng Chi bình thản, nhưng lại giống như đáy biển sâu, ẩn chứa dòng chảy ngầm u tối như vực thẳm.
"Cử người đi tìm, phu nhân biến mất rồi."
Bùi Phượng Chi còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm, giọng anh ta đột ngột im bặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]