🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lệ Mặc Xuyên xoay người rời đi.

Cánh cửa cách âm phía sau lại một lần nữa khép lại, ngăn cách toàn bộ ánh sáng bên ngoài.

Lệ Mặc Xuyên đứng trong bóng tối, từng bước một đi lên cầu thang.

Đến khi bước lên bậc thang cuối cùng, cả người anh như được tắm trong ánh sáng. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính cao bảy mét chiếu rọi vào, hơi ấm dịu dàng phủ lên người Lệ Mặc Xuyên, dần dần làm tan chảy sự lạnh lẽo trong anh.

Cách đó không xa, một chiếc xe lăn dừng bên cửa sổ. Người ngồi trên xe lăn như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt, mái tóc đen dài xõa xuống, làm nổi bật làn da trắng sứ, tựa như phát sáng.

Lệ Mặc Xuyên bước tới. Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhìn Lệ Mặc Xuyên, trong mắt tràn đầy sự tĩnh lặng, lãnh đạm, tựa như tiên giáng trần.

"Ra rồi à?"

Lệ Mặc Xuyên biết rõ Bùi Phượng Chi cố ý đợi mình ở đây.

Anh nhướng mày, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, lời nói châm chọc buột miệng thốt ra.

"Mới mấy tiếng không gặp, sao cậu lại ngồi xe lăn rồi?"

Bùi Phượng Chi dường như không hề để ý đến lời chế nhạo của Lệ Mặc Xuyên. Anh ta khẽ thở dài, tỏ vẻ bất lực.



"Hôm qua có tên trộm lẻn vào trang viên, hắn ta vào phòng tôi, đánh ngất tôi. Tôi nằm từ lúc rạng sáng đến giờ, khụ khụ khụ... nên bị cảm lạnh."

Nhìn Bùi Phượng Chi ho đến mức tưởng chừng như muốn khạc ra cả lá phổi, Lệ Mặc Xuyên liếc anh ta một cái, nói với vẻ bực bội.

"Bùi Phượng Chi, cậu thử sờ vào lương tâm mình mà nói xem, loại trộm vặt đó mà cũng đánh ngất được cậu?"

Bùi Phượng Chi ngừng ho, nhìn Lệ Mặc Xuyên với vẻ mặt bình tĩnh và chân thành.

"Hiện tại tôi chỉ là một bệnh nhân."

Trong lòng Lệ Mặc Xuyên thầm nói: Tôi tin cậu mới lạ!

Bùi Phượng Chi là ai chứ? Trên đời này không ai hiểu rõ anh ta hơn anh. Năm xưa, anh ta là chiến thần số một của Quân khu phía Bắc, một mình anh ta có thể địch lại cả một đội quân.

Đây là người duy nhất mà anh coi trọng, sao có thể chỉ vì nằm liệt giường vài năm mà biến thành gà yếu ớt được!

Chắc chắn tên này đang giả vờ!

Lệ Mặc Xuyên lười đôi co với anh ta về việc này, bèn chuyển chủ đề.

"Cậu đã bị cảm lạnh rồi, sáng sớm không ngủ mà chạy đến đây tìm tôi làm gì?"

Khóe môi Bùi Phượng Chi khẽ nhếch lên.



"Đến đòi tiền thuốc men."

Lệ Mặc Xuyên nghẹn họng trước mấy chữ ngắn ngủi của Bùi Phượng Chi.

Một lúc sau, anh mới bực bội đá vào xe lăn của Bùi Phượng Chi.

"Hóa ra cậu ở đây chờ tôi để làm chuyện này à?"

Chiếc xe lăn rung lắc dữ dội, phát ra tiếng kêu cót két đau đớn, Bùi Phượng Chi lại ho một trận.

Lệ Mặc Xuyên cạn lời.

"Cậu..."

Cuối cùng, trước cơn ho không dứt của Bùi Phượng Chi, anh đành giơ tay đầu hàng.

"Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi!"

Bùi Phượng Chi ho thêm một lúc nữa mới chịu dừng lại, ngẩng đầu hỏi Lệ Mặc Xuyên.

"Nghe nói cậu đã bắt được tên trộm đánh ngất tôi hôm qua?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.