Bộ đồng phục người hầu quá rườm rà, còn đính nhiều ren, nên lúc nãy Lệ Mặc Xuyên không phát hiện ra ngay, đến lúc này mới nhận ra trong mảnh vải xé được từ tên trộm kia có bọc một vật cứng cứng.
Lệ Mặc Xuyên mở ra xem, lập tức sững người.
Chỉ thấy giữa mớ vải vụn hỗn độn trên tay hắn là một miếng ngọc bội bằng phỉ thúy sáng bóng, hình tròn, được buộc bằng một sợi dây vàng.
Miếng ngọc bội này trước đó chắc là được đeo trên cổ tên trộm, chỉ là lúc nãy sợi dây bị tuột ra, trùng hợp bị Lệ Mặc Xuyên giật xuống.
Lệ Mặc Xuyên cẩn thận nhặt miếng ngọc lên, đưa ra dưới ánh đèn, ngẩng đầu quan sát kỹ lưỡng một hồi. Ánh ngọc lưu chuyển, trong trẻo thuần khiết, màu xanh lục bảo nguyên bản của loại ngọc cao cấp này là loại ngọc tuyệt thế hiếm có trên đời, đặc biệt hơn là trong đó rất ít tạp chất, cũng không có một vết nứt nào.
Hắn cũng có một miếng ngọc bội giống hệt như vậy.
Chỉ là trên đó không phải khắc hình rồng, mà là một loài mãnh thú thời thượng cổ - Cùng Kỳ.
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Mặc Xuyên bỗng nhiên lộ ra một sự d.a.o động khó tả, vừa giống như kích động, vừa giống như sợ hãi, lại vừa giống như không chắc chắn, nhiều hơn cả là nghi hoặc, đủ loại cảm xúc không nói nên lời đan xen vào nhau, rối ren phức tạp.
"Là cô ấy! Vậy mà lại là cô ấy!"
Rầm!
Lệ Mặc Xuyên vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738271/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.