Anh bình tĩnh nhìn Lệ Mặc Xuyên đang ngồi đối diện, đôi mắt vốn ôn hòa nhuốm chút lạnh lùng.
"Không đâu, tôi và anh có thể coi là đồng môn, nhìn thấy anh còn sống tôi đã rất mãn nguyện rồi, sao có thể tức giận chứ?"
Bùi Phượng Chi cầm chén trà lên, cụng nhẹ vào chén trà của Lệ Mặc Xuyên, lấy trà thay rượu, cười nói:
"Anh nói đúng, bây giờ bên ngoài không an toàn, anh Lệ vẫn nên bảo trọng, nếu không lần sau nằm trên giường bệnh e rằng sẽ đến lượt anh đấy."
Lệ Mặc Xuyên làm việc trên lưỡi dao, có thể đứng vững nhiều năm như vậy không chỉ là nhờ may mắn, mà còn là biểu tượng cho thực lực của anh ta, nhưng người đi dọc bờ sông sao có thể không bị ướt giày.
Bây giờ bị Bùi Phượng Chi vạch trần điểm yếu như vậy, sắc mặt Lệ Mặc Xuyên hiển nhiên không thể nào đẹp được.
Lệ Mặc Xuyên hừ lạnh một tiếng.
"Anh Bùi cứ yên tâm, cho dù anh có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không sao! Thích lo chuyện bao đồng như vậy thì lo cho mình trước đi!"
Bùi Phượng Chi nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Lệ Mặc Xuyên, đột nhiên mím môi cười, nói:
"Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như người gặp rắc rối là anh Lệ thì phải."
Lời Bùi Phượng Chi vừa dứt, thì thấy vệ sĩ của anh không biết cầm thứ gì vội vàng chạy đến.
"Lệ tiên sinh..."
Vệ sĩ đến gần Lệ Mặc Xuyên, cúi người gọi một tiếng, nhưng lại nhìn Bùi Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738254/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.