Thấy anh như vậy, rõ ràng là nếu cô không chịu mở miệng thì anh sẽ không chịu cởi trói cho cô, Diệp Ninh Uyển tức giận đá Bùi Phượng Chi một cái.
"Nếu anh thật sự không phải thì cởi trói cho em đi!"
Nhưng Bùi Phượng Chi vẫn không chịu, chỉ ghé sát vào Diệp Ninh Uyển hỏi:
"Vậy em còn giận anh không?"
Diệp Ninh Uyển đành phải nói:
"Không giận nữa, mau cởi trói cho em đi!"
Nhưng Bùi Phượng Chi lại ra vẻ không tin.
"Vậy em hôn anh một cái đi, anh mới tin, nếu không thì chắc chắn là em vẫn còn giận anh, vừa cởi trói cho em là em sẽ bỏ chạy mất, sức khỏe anh không tốt, đuổi cũng không kịp em."
Anh đáng thương, anh vô tội, anh yếu đuối như vậy, mái tóc dài buông xõa, cộng thêm khuôn mặt yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân kia, nếu đổi lại là con gái, Diệp Ninh Uyển chỉ hận không thể ôm người ta vào lòng, hôn hít nâng niu.
Diệp Ninh Uyển mềm lòng một chút, ai bảo cô luôn ăn mềm không ăn cứng, lại còn là một nhan khống chính hiệu, khuôn mặt của Bùi Phượng Chi cứ như là do AI tạo ra, mỗi một điểm nhấn đều đúng với gu thẩm mỹ của cô.
Cô tiến lại gần, đôi môi mềm mại lướt qua đôi môi mỏng lạnh lẽo của Bùi Phượng Chi, rồi lại nghĩ đến sự xấu xa của anh, không nhịn được mở miệng, cắn nhẹ lên môi anh một cái.
Nhưng trước khi Bùi Phượng Chi kịp phản kích, cô đã nhanh chóng rời khỏi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737824/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.