Tiểu Tinh Tinh không hề nhận ra Bùi Phượng Chi trong xe.
Nhưng Bùi Phượng Chi lại nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh qua khóe mắt, giống như đã được định mệnh an bài.
Bùi Phượng Chi lập tức ra lệnh cho tài xế:
"Dừng xe! Lùi lại!"
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tài xế vẫn lập tức dừng xe khi nghe lệnh của Bùi Phượng Chi, sau đó chậm rãi lùi xe lại.
Cho đến khi Bùi Phượng Chi bảo dừng, chiếc xe mới dừng lại một cách chính xác bên lề đường.
Lần này, Tiểu Tinh Tinh muốn không nhận ra Bùi Phượng Chi cũng khó.
Cậu bé quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn sang, khi nhìn thấy Bùi Phượng Chi, vẻ nghi hoặc trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại sự phấn khích và vui mừng.
Cậu bé chạy nhanh tới.
"Là chú kìa! Chú đẹp trai!"
Bùi Phượng Chi mở cửa bước xuống xe, không hề kiêu ngạo mà cúi người xuống, ôn hòa mỉm cười với Tiểu Tinh Tinh.
"Chúng ta thật có duyên, không ngờ lần trước cháu đi mà không nói một lời, bây giờ chúng ta lại gặp nhau."
Nghĩ đến việc lần trước đã bỏ đi không từ biệt, Tiểu Tinh Tinh không nhịn được lè lưỡi, ngượng ngùng nói với Bùi Phượng Chi:
"Xin lỗi chú nhé, lần trước cháu có việc gấp nên phải đi trước, chú không tìm cháu lâu chứ?"
Bùi Phượng Chi lắc đầu, xoa đầu Tiểu Tinh Tinh, mỉm cười hỏi:
"Hôm nay sao cháu lại ở đây một mình? Lại bị lạc nữa sao?"
Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737801/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.