Không xa, có một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang đi về phía này.
Người nọ mặc một bộ trường bào kiểu Trung Hoa màu xanh đen, tóc tai buông xõa, dáng người gầy gò ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ bệnh tật, nhưng chính là một người bệnh tật như vậy, lại khiến Từ tổng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tay của Từ tổng cứ thế dừng lại giữa không trung, không lên cũng không xuống, khuôn mặt chảy xệ mất đi độ đàn hồi cũng không khỏi co giật.
Cuối cùng ông ta cũng hạ tay xuống, nhíu mày, lạnh lùng nói:
"Anh là ai?"
Dù sao thì thân phận địa vị của Từ tổng cũng xếp ở đó, căn bản không chen chân được vào vòng tròn của Bùi Phượng Chi, mà Bùi Phượng Chi ngày thường lại vô cùng khiêm tốn, cơ bản sẽ không xuất hiện trước ống kính của giới truyền thông và tạp chí, bởi vì tuy rằng có rất nhiều người nghe nói đến tên tuổi của Bùi Cửu gia, nhưng người thật sự nhìn thấy dung mạo thật của Bùi Phượng Chi lại rất ít.
Chỉ thấy Giang Ứng Lân vừa rồi còn ung dung dựa vào tường chuẩn bị xem kịch vui, bỗng nhiên đứng thẳng người, cúi đầu trước Bùi Phượng Chi, cung kính gọi một tiếng:
"Cửu gia!"
Từ tổng kinh hãi, há hốc mồm, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp cúi đầu trước Bùi Phượng Chi, khom lưng, khép nép nói:
"Cửu gia... ngài... sao ngài lại ra ngoài? Có phải Tinh Tuyết hầu hạ không tốt không? Ngài còn cần gì, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737794/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.