Ai ngờ, Trương Viện tiến lại gần Diệp Ninh Uyển, cười lạnh một tiếng.
"Tôi biết chứ, nhưng cô đã thất sủng rồi, kim chủ baba của cô bây giờ đang ở trong phòng riêng với Trần tổng của chúng tôi, anh ta đang vui vẻ như vậy, sao có thể quan tâm đến cô chứ? Cô chỉ là một con tiện nhân bị vứt bỏ, tôi đánh cô thì đã sao?"
Vừa nói, ánh mắt Trương Viện trở nên vô cùng hung dữ, bà ta giơ tay lên định tát vào mặt Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển tất nhiên sẽ không để Trương Viện đánh mình, cô không muốn gây chuyện là một chuyện, người khác muốn đánh cô, cô tự vệ lại là một chuyện khác.
Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
"Dừng tay!"
Cổ tay Trương Viện bị một bàn tay nắm lấy.
Trương Viện cau mày quay đầu lại, mắng:
"Anh là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi..."
Nhưng lời còn chưa nói hết, bà ta vừa quay đầu lại đã đối diện với một khuôn mặt vô cùng tuấn tú phong lưu, khuôn mặt đó đẹp đến mức vượt xa cả những ngôi sao Hàn Quốc trên tivi, hơn nữa người này còn có một đôi mắt đào hoa đa tình, đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ màu nâu nhạt, đủ để gọi là phong tình vạn chủng.
Lời nói đến bên miệng Trương Viện đột nhiên dừng lại, một người đàn ông đẹp trai như vậy lại nắm tay bà ta, bà ta bỗng chốc đỏ mặt tim đập.
"Anh..."
Nhưng Trương Viện còn chưa kịp nói gì, người đàn ông trẻ tuổi cao ráo kia đã hất tay bà ta ra, ánh mắt có chút chán ghét, lấy khăn giấy ra lau đi lau lại bàn tay vừa nắm lấy Trương Viện, ra vẻ ghét bỏ bà ta làm bẩn tay mình.
Sắc mặt Trương Viện lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, định nói gì đó, thì đột nhiên bị Từ tổng bên cạnh kéo mạnh một cái.
Từ tổng mắng:
"Đừng manh động, đây là Giang tam thiếu!"
Trương Viện sững người, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Một người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai, lại còn có vóc dáng và chiều cao như vậy, cho dù tính tình có xấu một chút, cũng đủ để bất kỳ người phụ nữ nào rung động.
Có lẽ vì Trương Viện ngây người quá lâu, Từ tổng sợ bà ta gây chuyện, lại không nhịn được ghé vào tai bà ta dặn dò thêm vài câu.
"Người này cô không thể đắc tội, nhà họ Giang là gia tộc ở kinh đô, hào môn trong số các hào môn, chỉ là vị Giang tam thiếu này không biết vì lý do gì mà cứ bám theo Bùi Cửu gia."
"Cho dù là đắc tội với nhà họ Giang hay Bùi Cửu gia cũng đủ để cô và tôi không nhìn thấy mặt trời ngày mai!!!"
Trương Viện ngơ ngác gật đầu, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Nhìn thấy bà ta cứ đứng im như phỗng, Từ tổng cũng không quan tâm đến bà ta nữa, mà tiến lên nở nụ cười nịnh nọt với Giang Ứng Lân giống như vừa rồi đối mặt với Diệp Ninh Uyển.
"Giang thiếu, thật ngại quá, đã làm phiền ngài và Cửu gia dùng bữa. Ở đây có một ả lừa đảo cầm thẻ vàng đến đây ăn uống chùa, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài ngay! Đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến ngài và Cửu gia nữa."
"Lát nữa tôi nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi Cửu gia, gần đây tôi có nhập khẩu một chai Romanée-Conti năm 92 từ Pháp, nghe nói Cửu gia thích rượu vang đỏ, đặc biệt tặng cho Cửu gia dùng kèm với các món ăn."
Diệp Ninh Uyển đứng bên cạnh nhìn mà thấy mỉa mai trong lòng.
Người này làm sao mà làm được vậy, ngay cả lời nói cũng gần như giống hệt nhau.
Tuy nhiên, đối với sự lấy lòng của Từ tổng, Giang Ứng Lân lại chẳng thèm để ý, chỉ liếc mắt về phía Diệp Ninh Uyển.
Anh ta hơi hất cằm lên, động tác đó vừa phóng khoáng vừa toát ra vẻ tà khí, cộng thêm khuôn mặt yêu nghiệt kia, cử chỉ động tác đều đẹp không sao tả xiết.
"Đây là ả lừa đảo mà anh nói?"
Nghe thấy Giang Ứng Lân hỏi vậy, Từ tổng đầu tiên là cảnh giác, cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Ứng Lân, lo lắng không biết Giang Ứng Lân có quen người phụ nữ này hay không, hoặc là có ý đồ gì với người phụ nữ này hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]