Cô ta là nữ cường tự lực cánh sinh, còn người phụ nữ trước mặt này chỉ là một đóa tầm gửi dựa dẫm vào tiền bạc.
Sắc đẹp có thể duy trì được bao lâu, một bông hoa dù có thời gian nở dài đến đâu thì cuối cùng cũng có lúc tàn phai, đến lúc đó lấy gì để đứng vững?
Ai mạnh ai yếu đều rõ ràng.
Trần Tinh Tuyết cuối cùng cũng tìm lại được một chút tự tin, cô ta kìm nén sự hoảng loạn và tự ti trong lòng, gạt tay Diệp Ninh Uyển đang nắm cằm mình ra, dần dần đứng thẳng người trước mặt Diệp Ninh Uyển.
"Cô Diệp..."
Diệp Ninh Uyển mỉm cười ngắt lời cô ta.
"Gọi tôi là Bùi phu nhân, hoặc Cửu phu nhân..."
Cô mỉm cười nhìn Bùi Phượng Chi, bổ sung thêm một câu:
"Tôi là vợ được Bùi Phượng Chi cưới hỏi đàng hoàng, không phải tiểu tam được anh ấy bao nuôi bên ngoài, mời cô phân biệt rõ ràng hai thứ này, nếu còn dám vô lễ với tôi trong cách xưng hô, tôi sẽ tự mình dạy dỗ cô, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở trước."
Diệp Ninh Uyển ngồi vững vàng trên ghế, từng cử chỉ, từng lời nói, thậm chí là từng biến đổi trong giọng điệu đều toát lên khí chất mạnh mẽ.
Trên người cô thoang thoảng vẻ uy nghiêm giống Bùi Phượng Chi.
Sự tự tin mà Trần Tinh Tuyết vừa vất vả lấy lại được, bỗng chốc sụp đổ như một công trình kém chất lượng.
"Tôi..."
Cô ta không biết hôm nay mình bị làm sao nữa, trước đây cũng từng gặp những vị khách khó tính và nóng nảy hơn, cô ta vẫn luôn xử lý ổn thỏa, nhưng không hiểu sao chỉ vài câu nói nhẹ nhàng của Diệp Ninh Uyển lại khiến cô ta hoàn toàn thất bại.
Trần Tinh Tuyết bỗng cảm thấy bất lực.
Cô ta theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Phượng Chi đang ngồi im lặng nãy giờ, ánh mắt mang theo sự van xin đáng thương.
Bùi Phượng Chi nhận thấy ánh mắt cầu xin của Trần Tinh Tuyết, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Trần Tinh Tuyết nhìn cử chỉ nhỏ của anh, ánh mắt càng thêm hy vọng.
Bùi Phượng Chi, anh ấy, có lẽ trong sâu thẳm vẫn còn một chút tình cảm với mình chứ?
Dù không nhiều, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy rồi, phải không?
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Bùi Phượng Chi lại như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc Trần Tinh Tuyết trở nên trống rỗng.
"Nếu em không vui thì không cần nhịn, muốn làm gì thì cứ bảo Giang Ứng Lân làm, không cần nể mặt anh. Đó là quyền lợi của em với tư cách là vợ anh."
Trần Tinh Tuyết gần như khản giọng nói:
"Cửu phu nhân, đừng! Xin cô tha cho Tuyết Lan, nó mới 19 tuổi, nó vẫn còn là một đứa trẻ!"
Diệp Ninh Uyển lạnh lùng nhếch mép.
"19 tuổi theo luật pháp đã có thể chịu trách nhiệm hình sự hoàn toàn rồi, vẫn còn là một đứa trẻ sao?"
"Chị Trần, nuông chiều quá mức không phải là cái cớ, mà là tội lỗi, Trần Tuyết Lan phải trả giá cho những gì mình đã làm, chị đừng lấy đạo đức ra ép buộc tôi!"
Nói đến đây, Diệp Ninh Uyển chuyển ánh mắt sang Bùi Phượng Chi, nói từng chữ:
"Sa thải Trần Tuyết Lan, hành vi xúc phạm và vu khống em hôm nay của cô ta, báo cáo lên trường học, để nhà trường xử lý, tất cả các công ty dưới trướng Cửu gia sẽ không tuyển dụng người này."
Sắc mặt Trần Tinh Tuyết trắng bệch, trong đầu như có một quả b.o.m nguyên tử bất ngờ phát nổ.
Tất cả âm thanh đều bị nghẹn ở cổ họng, cô ta muốn nói, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
Thịch.
Cứ như vậy, ngoài dự đoán của mọi người, Trần Tinh Tuyết quỳ xuống trước mặt Bùi Phượng Chi, kéo tay anh, khóc lóc van xin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]