"Uyển Uyển! Cuối cùng cậu cũng đến, cậu có biết tớ lo lắng cậu xảy ra chuyện đến mức nào không!"
Diệp Ninh Uyển bị Đường Nguyễn Nguyễn nhào tới ôm chầm lấy, suýt chút nữa không thở nổi.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Nguyễn Nguyễn, an ủi nói.
"Tớ không sao, mấy con hổ giấy đó làm gì được tớ chứ?"
Vừa nói, Diệp Ninh Uyển vừa đẩy Đường Nguyễn Nguyễn ra.
"Có chuyện gì thì để tớ vào nhà trước đã."
Đường Nguyễn Nguyễn lau nước mắt nơi khóe mắt, hít mũi, lập tức tránh sang một bên.
Hai người vào nhà, Đường Nguyễn Nguyễn mới nói.
"Dực Dực và Tiểu Tinh Tinh đều rất ngoan, bây giờ đã ngủ rồi, cậu có muốn vào xem hai đứa không?"
Diệp Ninh Uyển bước vào phòng ngủ, hai đứa nhỏ ngủ say như hai chú heo con, tư thế ngủ tứ chi giang rộng trông rất buồn cười.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong mắt Diệp Ninh Uyển lộ ra vẻ dịu dàng, cô đi đến bên giường đắp chăn cho chúng, lại cúi đầu hôn lên mặt từng đứa, sau đó mới cùng Đường Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai người ngồi trong phòng khách, Đường Nguyễn Nguyễn cắt hai miếng bánh mousse ngàn lớp xoài, phần còn lại cất vào tủ lạnh để ngày mai hai đứa nhỏ dậy ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau, đây là lần đầu tiên sau mấy năm họ có thể yên tĩnh ngồi xuống trò chuyện.
Tính ra, Diệp Ninh Uyển trở về Giang Thành cũng đã được gần một tháng rồi.
Khóe mắt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737760/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.