Bùi Đại phu nhân trong lòng không khỏi mắng một câu, quả nhiên là hồ ly tinh!
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy rất thú vị, cực kỳ mỉa mai cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: Bùi Phượng Chi cũng có ngày hôm nay, đúng là đáng đời!
Ai bảo năm đó lúc nắm giữ toàn bộ nhà họ Bùi, anh ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ cũng không thèm, hoàn toàn đè nén bọn họ đến chết, không cho một chút hy vọng ngóc đầu lên nào.
Rõ ràng chồng bà ta mới là con trưởng, vậy mà lão gia lại thiên vị đứa con trai út nhất, từ khi bà ta gả vào nhà họ Bùi, trước mặt sau lưng bị bao nhiêu người chế giễu, nói bà ta tốn công tốn sức gả cho con trưởng nhà họ Bùi, lại không biết người thực sự nắm quyền nhà họ Bùi là lão Cửu!
Nhìn lại bây giờ xem, hừ!
Bùi Đại phu nhân trong lòng không khỏi đắc ý, khinh thường liếc nhìn Bùi Phượng Chi.
Bà ta quá đắc ý vênh váo, đến nỗi Bùi lão gia đang trầm mặt không nói cũng quay đầu liếc nhìn bà ta, ánh mắt thu hồi mang theo vài phần u ám lạnh lùng.
"Bốp!"
Bùi lão gia đột nhiên đập mạnh tràng hạt trong tay xuống bàn.
Tim Bùi Đại phu nhân như ngừng đập, lập tức thu liễm vẻ mặt, cúi đầu cố gắng che giấu chút đắc ý chưa tan trên mặt.
Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Bùi lão gia sẽ nổi giận, thì ông lại đột nhiên chậm rãi lên tiếng.
"Vậy cứ làm như vậy đi, Vương quản gia, đưa lão Cửu đến phòng giam, giam nó hai ngày, trong hai ngày này không cho ăn uống gì, để nó tự kiểm điểm bản thân!"
Vương quản gia kinh ngạc nhìn Bùi lão gia, nhất thời nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Bùi lão gia, ông ta mới lập tức phản ứng lại, tự mình tiến lên đẩy xe lăn của Bùi Phượng Chi.
"Cửu gia, mời đi theo tôi."
Xe lăn được đẩy đi, Diệp Ninh Uyển đột nhiên bước lên một bước, ấn vào vai Bùi Phượng Chi, lạnh lùng hỏi.
"Anh nghiêm túc đấy à?"
Từ ngày Bùi lão gia dùng gia pháp, Diệp Ninh Uyển cũng đã âm thầm dò la tin tức.
Nhà họ Bùi dù sao cũng là gia tộc giàu có mấy đời, có quy củ riêng của mình, ngoài phòng phạt, thậm chí còn có phòng giam riêng, nghe nói là một căn phòng nhỏ chỉ rộng một thước, ba mặt đều là tường, bên trong tối om không có gì cả, cũng không có đèn, nhốt một người vào trong đó không cho ăn uống gì.
Nếu bị nhốt 48 tiếng đồng hồ như vậy, người bình thường ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Nhưng Bùi Phượng Chi lại thản nhiên mỉm cười với Diệp Ninh Uyển, nắm lấy tay đang đặt trên vai mình của cô, đưa lên môi hôn, dịu dàng dặn dò.
"Hai ngày này anh không có ở đây, em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
Diệp Ninh Uyển nhíu mày, giữa hai lông mày là vẻ u sầu không thể tan đi.
"Anh không cần phải làm đến mức này vì em, chúng ta..."
Bùi Phượng Chi đặt một ngón tay lên môi Diệp Ninh Uyển, ánh mắt dịu dàng trìu mến.
"Ngoan ngoãn chờ anh về, nghe lời."
Nói xong, anh ra hiệu cho quản gia đẩy xe lăn rời đi, dáng vẻ đó không giống người bị đưa đi chịu phạt, mà giống như một vị quan chuẩn bị đi giám trảm.
Diệp Ninh Uyển cắn môi đến trắng bệch, không nhịn được đuổi theo hai bước, bị người hầu ngăn lại.
"Cửu phu nhân, xin dừng bước!"
Giang Ứng Lân cũng vội vàng kéo cô lại, sợ cô nhất thời xúc động làm ra chuyện gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]