Ai mà biết được người phụ nữ Đại phu nhân kia lại giở trò gì nữa chứ.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Phượng Chi vang lên trong thư phòng.
"Đi xem sao."
Giang Ứng Lân nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Bùi Phượng Chi lại dặn dò.
"Giang Ứng Lân, cậu cũng đi cùng đi."
...
Diệp Ninh Uyển đứng trong phòng trà cổ kính.
Trên chiếc bàn gỗ dài đang đốt một lư hương, làn khói trắng lượn lờ bay lên, mùi hương trầm thoang thoảng lan tỏa khắp phòng trà.
Diệp Ninh Uyển đứng trước mặt Bùi lão gia, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Còn bên cạnh Bùi lão gia, Bùi Đại phu nhân đang khóc lóc kể lể.
"Ba, Minh Hàm là cháu đích tôn của nhà họ Bùi, từ nhỏ đến lớn ba yêu thương nhất chính là Minh Hàm, bây giờ nó bị người ta đánh đến mức nằm viện, con là mẹ nó, tim đều muốn tan nát rồi, ba nhất định phải làm chủ cho con!"
Bùi lão gia trầm mặt không nói.
Bùi Đại phu nhân len lén liếc nhìn Bùi lão gia từ trong khăn tay, lập tức khóc dữ dội hơn.
"Năm đó khi con mang thai Minh Hàm, thai nhi bị lệch, lão đại lại đi xã giao không về được, con sinh nó khó khăn lắm, phải mất bảy đêm mới sinh được nó ra, nó chính là con ngươi của con!"
"Diệp Ninh Uyển đánh Minh Hàm thành ra như vậy, tim con như bị móc ra, con..."
Tiếng khóc của Bùi Đại phu nhân lấp đầy căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737748/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.