Bàn tay ấy với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng mà không cho phép kháng cự, tách những ngón tay đang siết chặt của Diệp Ninh Uyển ra.
Giọng nói êm ái vang lên bên tai, mang theo hơi thở ấm áp, ẩm ướt, phảng phất hương thơm thoang thoảng của đàn hương và bạc hà.
"Em đang căng thẳng chuyện gì vậy?"
Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt phượng dịu dàng hơi cụp xuống của Bùi Phượng Chi.
Người đàn ông này dường như lúc nào cũng vậy, ngay cả khi ra lệnh lấy mạng người khác cũng giữ nguyên biểu cảm này.
Anh ta như thể luôn đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc thực sự ẩn giấu bên dưới.
Diệp Ninh Uyển đột nhiên mỉm cười với Bùi Phượng Chi, nở nụ cười dịu dàng gần như giống hệt anh.
"Căng thẳng vì sợ anh tức giận rồi g.i.ế.c em đấy! Vừa rồi anh hung dữ như vậy, ngay cả cháu trai của mình cũng đánh thành ra như thế, ai biết được anh có nghe lời người khác rồi đối xử với em như vậy không."
Cô sờ sờ đầu ngón tay tròn trịa hồng hào, lí nhí nói.
"Xét cho cùng thì em cũng đâu phải anh, cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với anh."
Bùi Phượng Chi nheo mắt, bóp cằm Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt phượng hẹp dài của Bùi Phượng Chi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô, như đang âu yếm, lại như đang cảnh cáo.
"Bảo bối, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737744/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.