Nhưng Diệp Ninh Uyển rất nhanh đã phản ứng lại, bước nhanh về phía Bùi Phượng Chi, trốn sau chiếc xe lăn của anh, đáng thương nói với Bùi Phượng Chi.
"Ông xã! Hu hu hu, em bị bắt nạt rồi."
Vừa nói, cô vừa đưa ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, trên đó là một mảng đỏ ửng, lúc này đã hơi tím bầm.
"Anh xem..."
Cô thút thít giả vờ đáng thương yếu đuối, giống như một đóa hoa nhỏ trắng muốt lay động trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Vệ sĩ vừa ra tay ném Bùi Minh Hàm ra ngoài vốn mặt mày lạnh lùng, khóe miệng giật giật, nhịn rất lâu mới miễn cưỡng nhịn được cười.
Cửu phu nhân chắc không biết, Cửu gia đã đến từ lâu rồi.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của vệ sĩ là, Bùi Phượng Chi không những không vạch trần Diệp Ninh Uyển, ngược lại còn thản nhiên liếc nhìn vệ sĩ một cái.
Người vệ sĩ vừa rồi còn đầy sát khí, hung hãn dị thường kia bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức cúi đầu cung kính đứng cách đó mấy mét.
Bùi Phượng Chi lúc này mới quay đầu nhìn cô vợ nhỏ "e lệ" của mình, dịu dàng đưa tay về phía cô.
"Lại đây."
Diệp Ninh Uyển rụt rè di chuyển, bị Bùi Phượng Chi nắm lấy tay, mười ngón tay đan vào nhau, kéo đến trước mặt anh.
Tuy Bùi Phượng Chi vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại không cho phép nghi ngờ.
Anh lấy khăn tay ra, lau sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737740/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.