Tình cảm dành cho Diệp Ninh Uyển không biết từ lúc nào đã bị anh ta vứt bỏ lại phía sau, giống như vứt bỏ một cái xương gà không quan trọng, quay đầu chạy về phía món ăn ngon hơn.
Bùi Minh Hàm nhìn Diệp Ninh Uyển trước mặt, đáy mắt là sự kìm nén sâu sắc và áy náy.
Anh ta chưa bao giờ dám đối mặt với bản thân như vậy, một bản thân hèn hạ và ba phải.
Nhưng khi đối mặt với Diệp Ninh Uyển vào lúc này, anh ta chỉ hận không thể quay trở lại nhiều năm trước, hung hăng tát cho bản thân một cái, chất vấn tại sao lại không kiềm chế được mà đến gần Diệp Nhược Hâm, lại chìm đắm trong sự quan tâm hời hợt và thể xác của Diệp Nhược Hâm.
Anh ta vừa định nói gì đó, tay đã bị Diệp Ninh Uyển lạnh lùng hất ra, đôi mắt trong veo như nước của cô không còn phản chiếu hình bóng của Bùi Minh Hàm nữa.
"Bùi đại thiếu gia, tôi phải đi rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi về nhà."
Cô không nhìn vẻ mặt như tro tàn của Bùi Minh Hàm lúc này, xách ba lô lên xoay người rời đi.
Diệp Ninh Uyển nắm chặt miếng ngọc bội bằng phỉ thúy trong lòng bàn tay, căn nhà chính của nhà họ Diệp phía sau càng lúc càng xa, đột nhiên trở nên đổ nát, hoang tàn.
Diệp Nhược Hâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhanh chóng áp sát vào Bùi Minh Hàm, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh ta, giống như đang cố gắng nắm chặt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737738/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.