"Diệp Ninh Uyển, cô đứng lại đó cho tôi!"
Diệp Ninh Uyển quay đầu lại, liền nhìn thấy dì Lý vừa rồi còn nằm ở đầu cầu thang, toàn thân bê bết máu, loạng choạng chạy ra.
Bà ta một tay ôm lấy đầu bị rách một lỗ, tay kia vặn vẹo với tư thế kỳ dị, khập khiễng đi về phía Diệp Ninh Uyển, trông chẳng khác nào một con zombie đáng sợ.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút sợ hãi nắm lấy cánh tay Diệp Ninh Uyển.
"Uyển Uyển! Bà ta..."
Diệp Ninh Uyển an ủi, vỗ vỗ vai Đường Nguyễn Nguyễn.
"Không sao."
Nhân tiện đưa một tấm thẻ phòng cho Đường Nguyễn Nguyễn, dặn dò.
"Cậu đến phòng Tổng thống tầng 17 khách sạn Quốc tế giúp mình chăm sóc hai đứa nhỏ, đây là thẻ phòng, mình giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đến tìm cậu ngay."
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn lo lắng nhìn Diệp Ninh Uyển.
"Nhưng mà..."
Nhưng lời đến bên miệng lại không sao nói ra được.
Cô ấy nhìn dì Lý đang hùng hổ đi về phía này, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Được rồi, mình đi trước."
Cô ấy không thể ở lại đây nữa.
Cô ấy không giúp được gì cho Uyển Uyển, ngược lại còn vướng chân Uyển Uyển, cô ấy không thể gây thêm phiền phức cho Uyển Uyển nữa.
Nói xong, Đường Nguyễn Nguyễn nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, rồi nhanh chóng buông ra.
Rầm!
Cửa xe đóng lại, chiếc xe lao đi.
Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng yên tâm, cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mắt liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737733/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.