"Không có bản lĩnh, tính khí thì lớn, chỉ là một kẻ học dốt ngay cả cấp ba cũng không tốt nghiệp, ngoài nhà họ Diệp ra còn ai chứa chấp cô chứ? Đến nhà máy vặn ốc vít cũng chẳng ai thèm!"
Lúc này, xe cấp cứu với đèn trên nóc nhấp nháy, "u oa u oa" hụ còi chạy đến.
Xe cấp cứu còn chưa dừng hẳn, hai bác sĩ khiêng cáng đã nhảy xuống, bế La Mỹ Phân đang nằm dưới đất lên xe.
Dì Lý định đi theo, nhưng La Mỹ Phân lúc này lại mở mắt ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y dì Lý, nghiến răng dặn dò:
"Bây giờ bà quay về!"
Dì Lý do dự, không đồng tình khuyên La Mỹ Phân:
"Nhưng mà bà chủ..."
La Mỹ Phân nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn về phía cổng lớn.
Lửa trong sân nhà họ Diệp đã được dập tắt, nhưng khói đặc vẫn bốc lên nghi ngút, cho dù cách xa như vậy, vẫn khiến La Mỹ Phân ho sặc sụa.
La Mỹ Phân càng lúc càng siết c.h.ặ.t t.a.y dì Lý, móng tay gần như đ.â.m vào da thịt dì Lý.
"Bà thay tôi dạy dỗ con nhỏ Diệp Ninh Uyển đó, nhất định phải..."
Bà ta thở hổn hển, vất vả lắm mới nói tiếp:
"Nhất định phải..."
Nhưng chưa kịp để La Mỹ Phân nói hết câu, bác sĩ đã đẩy dì Lý ra, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ sau lớp khẩu trang:
"Tránh ra, đóng cửa!"
Nói xong, bác sĩ đóng sầm cửa xe lại.
Rầm!
Xe cấp cứu lao đi, để lại một làn khói, nhanh chóng biến mất.
Dì Lý siết chặt nắm đấm, xoay người lại với vẻ mặt giận dữ.
...
Bên kia, Diệp Ninh Uyển vừa vào nhà họ Diệp đã đi thẳng lên lầu.
Phòng ngủ chính trên tầng ba bị cô lục tung, nhưng Diệp Ninh Uyển không tìm thấy miếng ngọc bội của mình, ngược lại tìm thấy không ít thứ từ chỗ La Mỹ Phân.
Những thứ này có cái là đồ trang sức mà cô đã vất vả làm thêm kiếm tiền mua khi còn là con gái nhà họ Diệp, có cái là quà Bùi Minh Hàm tặng cô.
Diệp Ninh Uyển nheo mắt, tuy Bùi Minh Hàm là kẻ tồi, nhưng đồ anh ta tặng đương nhiên là của cô, không ai có tư cách cướp đi.
Cô đưa tay quét qua, cất hết những thứ thuộc về mình vào túi vải bố mang theo.
Ra khỏi phòng La Mỹ Phân, cô lại đến phòng Diệp Nhược Hâm.
Nhà họ Diệp chỉ có hai người phụ nữ, nếu đồ của cô không ở chỗ La Mỹ Phân, thì chắc chắn là ở chỗ Diệp Nhược Hâm.
Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Ninh Uyển, trong phòng Diệp Nhược Hâm vẫn không có miếng ngọc bội của cô, ngược lại cô lại tìm thấy không ít đồ trang sức và quần áo của mình.
Diệp Ninh Uyển cười lạnh, hai mẹ con này đúng là cùng một giuộc, bề ngoài thì tỏ ra cao quý hào phóng, nhưng thực chất lại thích nhặt nhạnh đồ thừa của người khác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]