Chỉ bằng một ánh mắt, hai người dường như đã hiểu ý nhau.
Diệp Ninh Uyển hài lòng.
Cô thẳng lưng, nhướng cằm về phía Tưởng Thanh Miểu.
"Bác sĩ Tưởng, có chơi có chịu đấy nhé."
Sắc mặt Tưởng Thanh Miểu chưa bao giờ khó coi đến vậy, hắn nhíu mày, nửa ngày không nói nên lời.
Cậu học trò đứng sau Tưởng Thanh Miểu lại lên tiếng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, nghiến răng gầm gừ:
"Diệp Ninh Uyển, cô bao nhiêu tuổi, thầy Tưởng bao nhiêu tuổi? Cô còn trẻ như vậy mà cũng đòi thầy ấy gọi cô một tiếng sư phụ? Cô còn biết xấu hổ không?"
Diệp Ninh Uyển cười khẩy hai tiếng.
"Ồ, bác sĩ Tưởng đây là thua rồi muốn quỵt nợ, đến rắm cũng không dám thả một cái, đẩy học trò ra đỡ đạn à? Mặt mũi của ông còn dày hơn cả tường thành đấy!"
Diệp Ninh Uyển liếc nhìn cậu bác sĩ trẻ vừa lên tiếng kia.
"Chậc chậc, anh đúng là đồ ngốc, anh tưởng ra mặt thay thầy anh thì thầy anh sẽ coi trọng anh sao? Anh bái tôi làm thầy, tôi nhận anh làm đại đệ tử, như vậy anh còn có thể ngang hàng với sư đệ của anh, sau này cậu ta gặp anh còn phải cung kính gọi một tiếng sư huynh."
Cậu bác sĩ trẻ chỉ vào Diệp Ninh Uyển, tức đến nỗi không nói nên lời.
"Cô!"
Giang Ứng Lân đứng ở cửa nhìn mà cũng không khỏi thương hại đám người này.
Trêu ai không trêu, lại đi trêu Diệp Ninh Uyển, đây chẳng phải là tự chuốc lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737705/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.