Tiểu Tinh Tinh lập tức hiểu ý, nhào tới ôm lấy eo Diệp Cảnh Dực, nũng nịu làm nũng.
"Anh ơi, em muốn đi học mẫu giáo, anh đi cùng em nha! Đi mà! Đi mà! Đi mà!"
Nhóc con trước giờ vẫn luôn gọi Diệp Cảnh Dực là "Dực Dực", chỉ có lúc này mới ngọt ngào gọi "anh ơi".
Diệp Cảnh Dực bị hai tay mũm mĩm của Tiểu Tinh Tinh ôm lấy, lắc qua lắc lại, cả căn phòng đều là giọng nói của bé.
Diệp Cảnh Dực nhìn Diệp Ninh Uyển đang ngồi xếp bằng dưới đất với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Diệp Ninh Uyển chỉ nhún vai, xòe tay ra, vẻ mặt bất lực.
Diệp Cảnh Dực đành cúi đầu xuống, bất lực nhìn cậu em trai, ánh mắt lạnh lùng xa cách đã trở nên dịu dàng.
Một lúc lâu sau, Diệp Cảnh Dực mới giữ chặt vai Tiểu Tinh Tinh, thở dài, nói với bé.
"Em đừng lắc nữa, lắc nữa đầu anh rớt mất."
Tiểu Tinh Tinh như kẹo kéo, ưm ưm vài tiếng.
"Vậy anh đồng ý với em đi mà! Được không? Được không? Được không?"
Cuối cùng, dưới ánh mắt đáng thương như cún con của Tiểu Tinh Tinh, Diệp Cảnh Dực khẽ gật đầu.
"Được rồi."
"Yeah! Dực Dực, em yêu anh!"
Tiểu Tinh Tinh vui mừng khôn xiết, đột nhiên bế Diệp Cảnh Dực từ trên ghế lên, xoay ba vòng rưỡi trên không trung, sau đó mới choáng váng ngã xuống thảm cùng Diệp Cảnh Dực.
Diệp Ninh Uyển sợ hai nhóc con ngã đau, vội vàng đưa tay đỡ đầu bọn trẻ.
Kết quả hai nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737692/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.