Sức lực trong tay Diệp Ninh Uyển dần tan biến, cô không thể cử động được nữa.
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai.
"Diệp Ninh Uyển, dừng tay."
Diệp Ninh Uyển quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Phượng Chi ngồi trên xe lăn, không biết từ lúc nào đã vượt qua đám đông đứng bên cạnh cô, phía sau anh là một thanh niên cao ráo tuấn tú, đôi mắt phượng long lanh ý cười, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng trở nên sống động.
Anh ta giơ tay, chào hỏi Diệp Ninh Uyển.
"Chào chị dâu!"
Diệp Ninh Uyển mím môi, cảm thấy tình huống hiện tại không phải là lúc thích hợp để chào hỏi, vì vậy cô im lặng không nói, mặc cho Bùi Phượng Chi nắm lấy tay mình, lấy con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ từ lòng bàn tay cô, rồi kéo cô lại gần.
Hắn ta vừa bò vừa lăn ra xa, rồi nhào vào lòng người hầu gái đang chạy đến đỡ, khóc lóc thảm thiết.
Bùi Phượng Chi không quan tâm đến hắn ta, chỉ nhẹ nhàng mở bàn tay Diệp Ninh Uyển ra, khẽ vuốt ve dấu vết do cầm d.a.o in hằn trên lòng bàn tay cô.
"Có đau không?"
Diệp Ninh Uyển cứ nghĩ Bùi Phượng Chi ít nhiều gì cũng sẽ trách mắng cô vài câu, ai ngờ vừa mở miệng lại là lời quan tâm. Cô đã quen với việc bị người khác mắng mỏ, nhất thời có chút không kịp thích ứng với sự dịu dàng này.
Diệp Ninh Uyển lắc đầu.
"Không đau."
Bùi Phượng Chi gật đầu, như thể đã hoàn thành việc quan trọng nhất, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Đại phu nhân đang ngất xỉu, nói với quản gia đang đỡ bà ta dậy.
"Chuyện hôm nay cũng là do Tam thiếu gia nhà các người khiêu khích trước, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hắn ta trêu ghẹo Uyển Uyển nữa. Nếu Đại phu nhân thấy tức giận, vậy thì đợi bà ấy tỉnh lại rồi đến tìm tôi."
Bùi Phượng Chi tuy ngồi trên xe lăn, yếu ớt như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, nhưng chỉ cần anh ở đó, xung quanh liền tỏa ra một khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể xem thường.
Nữ quản gia gật đầu, nào còn dám dây dưa thêm nữa, vội vàng dìu Đại phu nhân và Bùi Minh Hạo chạy trối chết.
Một đám người hùng hổ kéo đến, cuối cùng lại thua chạy tan tác, Giang Ứng Lân nhìn bóng lưng bọn họ, cười lớn khoái trá.
"Chị dâu, chị thật lợi hại! Bọn họ quen thói ngang ngược, chị không biết lúc Cửu gia hôn mê bọn họ đã bắt nạt Cửu gia thế nào đâu!"
Nói đến đây, Bùi Phượng Chi ngước mắt liếc Giang Ứng Lân một cái, Giang Ứng Lân lập tức không dám nhắc lại, chuyển chủ đề cười nói.
"Em đã sớm muốn đánh bọn họ một trận rồi, không ngờ chị dâu lại ra tay gọn gàng như vậy! Sau này chị chính là chị dâu tốt của em, có việc gì cứ dặn dò em một tiếng, em nguyện xông pha khói lửa, không chối từ!"
Nói xong, Giang Ứng Lân liền móc danh thiếp ra.
Diệp Ninh Uyển nhận lấy, chỉ thấy danh thiếp nền đen chữ vàng, ba chữ ‘Giang Ứng Lân’ to rõ ràng, bên dưới tên là một dãy số điện thoại được viết bằng kiểu chữ hoa mỹ, quả nhiên danh thiếp giống như người, cũng chảnh như nhau.
Thấy Diệp Ninh Uyển cất danh thiếp, Giang Ứng Lân còn muốn nói gì đó với cô, thì một cánh tay vươn ra, chen vào giữa hai người đang càng lúc càng gần nhau.
Giọng nói lạnh lùng của Bùi Phượng Chi vang lên.
"Giang Ứng Lân, cậu không phải rất bận sao?"
Giang Ứng Lân ngẩn người, ngây ngốc nói.
"Hả? Em không bận mà, gần đây em đã đẩy hết mọi việc rồi..."
Lời còn chưa dứt, cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt đầy cảnh cáo của Bùi Phượng Chi, vội vàng sửa lời.
"Đúng đúng đúng, em bận c.h.ế.t mất, em đột nhiên nhớ ra nhà em còn đang đun nước, em đi trước đây! Chị dâu tạm biệt, Cửu gia giao cho chị chăm sóc nhé!"
Nói xong, tên nhóc này liền chuồn mất.
Diệp Ninh Uyển im lặng.
"..."
Anh hai à, anh có cần phải làm lộ liễu như vậy không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]