Bùi Phượng Chi không một tiếng động ngã xuống, đè lên người cô. Diệp Ninh Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc bình giữ nhiệt trong tay đi.
Nhưng khi cô định đẩy người đàn ông ra thì phát hiện mình không thể nào làm được. Cô lại muốn chui ra, nhưng hai người dính chặt vào nhau, cô cũng không thể thoát ra. Cuối cùng, cô ra sức vùng vẫy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn vô ích.
Diệp Ninh Uyển thở dài, cam chịu để mặc Bùi Phượng Chi nằm đè lên mình, nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp, đây là chuyện gì thế này!
Quỷ tha ma bắt!
Cô ưỡn n.g.ự.c lên, cảm thấy mình sắp bị đè đến nghẹt thở!
Đêm đó, Diệp Ninh Uyển không biết cuối cùng mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, cô chỉ mừng vì mình không bị Bùi Phượng Chi đè chết.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Ninh Uyển bị tiếng chìa khóa mở cửa đánh thức.
Kể từ ngày đó năm năm trước, khi ngủ cô rất nhạy cảm với mọi động tĩnh. Cô mở mắt ra, ánh mắt sắc bén tràn đầy sự tỉnh táo.
Cô lại đẩy Bùi Phượng Chi.
"Này! Bùi Phượng Chi! Này!"
Bùi Phượng Chi vẫn không nhúc nhích, cứ như người này chưa từng tỉnh lại đêm qua.
Nếu không chắc chắn người này không sao, Diệp Ninh Uyển gần như sẽ cho rằng anh ta đã c.h.ế.t.
Lúc này, cánh cửa phòng tân hôn kẽo kẹt mở ra.
Một đám người hầu sắp sửa bước vào, Diệp Ninh Uyển bất đắc dĩ đành kéo chăn trùm lên hai người, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736568/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.