Diệp Ninh Uyển đưa tay nắm lấy cổ tay ông ta, xoay ngược lại, ấn vai ông ta xuống.
Diệp Chấn Ninh quỳ một gối xuống đất, mặt áp vào nền gạch lạnh lẽo ẩm ướt bên hồ bơi, nửa người trên ngập trong nước.
"Á á á ---"
Diệp Chấn Ninh cảm giác như cả cánh tay không còn là của mình nữa, đau đớn đến mức hét lên thảm thiết.
Diệp Ninh Uyển buông tay, ném ông ta xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn gia đình ba người đang ngồi cạnh nhau.
"Diệp tổng, giờ tôi cũng là người nhà họ Diệp rồi đấy, tôi tính tình không tốt đâu, đừng chọc tôi!"
Diệp Chấn Ninh đau đớn đến mức khuôn mặt méo mó.
Diệp Nhược Hâm càng run sợ, đến mức không dám thốt lên lấy một chữ. Cô ta chỉ biết vùi chặt khuôn mặt nhỏ xíu vào lòng Diệp Vĩnh Thần.
Diệp Vĩnh Thần vừa định gọi bảo vệ đuổi Diệp Ninh Uyển ra ngoài, nhưng nghĩ đến lý do lần này nhà họ Diệp gọi cô về, anh ta đành nghiến răng nghiến lợi, nhịn xuống.
"Diệp Ninh Uyển, cô đừng quá kiêu ngạo!"
Diệp Ninh Uyển liếc nhìn Diệp Nhược Hâm đang sợ hãi nép trong lòng anh ta, mỉm cười nói:
"Chuyện bắt nạt cô em gái bảo bối của anh, tôi làm suốt đấy thôi? Anh chưa quen à? Có bản lĩnh thì lần này anh cứ tiếp tục thay cô ta báo thù đi."
Vừa nói, cô vừa cử động cổ tay.
Mấy năm trước, sau khi Diệp Nhược Hâm về nhà họ Diệp, cứ cách vài ngày cô ta lại khóc lóc kể lể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736564/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.