Con quỷ Đổng Du kia thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, tựa như tốc độ mắng chửi của mẹ Thẩm Trúc Bạch ở nhà vậy.
Nó ôm chân, một lần nữa khẩn khoản cầu xin.
" Đại ca, mau nhận em làm đàn em đi. Em giỏi lắm, ma thấy ma sợ...người thấy thì chết khiếp. Còn có thể dọa con nít giật mình nữa. Anh mạnh như thế nhận em đi mà"
Thẩm Trúc Bạch sa sẩm mặt mày, cậu tự hỏi có phải hôm nay bản thân đạp phải cứt chó hay không mà xui vậy. Con người thì chẳng ai nể phục cậu, vậy mà ma quỷ... Thấy cậu thì hết nhờ vả đến làm đàn em? Sức hút mãnh liệt vậy sao?
Thẩm Trúc Bạch cố gạt cái con quỷ kia ra. Miệng gào thét.
" Buông ra, mau buông tôi ra... Tôi không đại ca đại lí gì cả. Mau thả tôi ra" Đổng Du vẫn một mực khăng khăng cố chấp nói.
" Không, nếu như anh không nhận em. Em nhất định sẽ ôm chân anh, cho anh thúi chết luôn"
" Mẹ nó, cậu khùng hả. Thả tôi ra...."
" Không! Em không buông. Đại ca mau nhận em đi"
Đổng Du như một con đỉa đói thích bám người, nó nhất quyết ôm chân Thẩm Trúc Bạch như cái phao cứu sinh.
Trạch Khiết Long và Tử Giai hết cách đành lắc đầu ngao ngán.
Thẩm Trúc Bạch cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, đành thỏa thuận với nó.
Mà cách thỏa thuận này, đậm phong cách họ Thẩm.
Cậu cười cười nhìn con quỷ ở phía dưới chân. Sau đó....
Bốp!
Lại một cú trời giáng xuống đầu, lần này Đổng Du còn bị đánh nặng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-ngu-trong-quan-tai/1356756/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.