Mỗi ngày sau đó, Thanh Vũ vẫn thường tới nơi đây đánh đàn, chính là bên người có thêm một hắc y thiếu niên, cùng y ngồi trên chiếu, im lặng nghe tiếng đàn kia chảy xuôi…
Chỉ cần có Điểm Mặc ở bên cạnh, Thanh Vũ liền cảm thấy thất tình lục dục xói mòn trăm năm của mình đều chậm rãi tìm trở về.
Rõ ràng chính mình đã muốn không có tâm……
” Điểm Mặc, mỗi ngày đều ở trong này nghe ta đánh đàn, sẽ không buồn sao?
Thanh Vũ dừng đàn, ôn nhu hỏi trước.
Điểm mặc đang quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt to trong suốt nhìn y:
“ Sẽ không nha, ta cảm thấy hảo vui vẻ, chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, một chút cũng không thấy buồn!”
” A…… Là hòa ta cùng một chỗ, vẫn là hòa tiếng đàn của ta cùng một chỗ?”
Điểm Mặc nghe không hiểu, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
” Có, có cái gì khác nhau sao?”
” Đứa ngốc.”
Thanh Vũ đạm cười gõ xao đầu của hắn, bỗng nhiên đứng dậy, đem cầm từ trên mặt đất ôm lên đưa đến trước mặt Điểm Mặc:
” Đến, ngươi giúp ta cầm.”
Điểm Mặc tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận cầm.
Mộc chất Trường Cầm tuy rằng không nặng, nhưng dù sao thể tích khổng lồ, hắn chỉ có thể cố sức cẩn thận mà ôm chặt lấy, thế này mới không để cầm chạm tới mặt đất.
” Ta nếu như ôm cầm, sẽ vô pháp ôm ngươi.”
Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra một câu như vậy, ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tam-de-lai-ben-canh-nguoi/1999656/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.