Chương trước
Chương sau
Điểm Mặc  chưa bao giờ gặp qua Thanh Vũ  như vậy, trong mắt y không còn nhu tình như ngày xưa, chỉ còn một mảnh lạnh như băng, thậm chí còn có thể từ trong đáy mắt xem ra vài phần …. Thầm oán!

Y đang trách cứ chính mình sao?

Trách mình đoạt mất nhân gian tâm hồn của y? Làm y chịu trăm năm cô tịch, cuối cùng còn hiểu sai mà nghĩ đã yêu chính mình , nhưng thực tế bất quá chính là y cùng tâm của y sinh ra cộng minh mà thôi?

Điểm Mặc  dù có không thông minh, vừa rồi Thanh Vũ  rống giận hắn cũng nghe rất rõ ràng, lại nhịn không được thống hận chính mình vì sao lại hiểu hết như thế, còn không bằng tiếp tục giả bộ hồ đồ không biết, cũng có thể lừa dối chính mình nhất thời.

Thanh Vũ  tất nhiên là cảm xúc kích động, đã muốn không biết chính mình đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì:

” Trách không được ngày đó ngươi ta sẽ gặp nhau, có lẽ căn bản cùng với việc ta đánh đàn không có quan hệ, bất quá là tâm hồn ta trong thân thể ngươi chỉ dẫ ngươi tới tìm ta thôi!”

Nghe vậy, Điểm Mặc  khó có thể tin trừng mắt …

Nếu lời nói mới nãy của y hắn còn có thể lí giải, vậy những lời này cũng làm như đâm nát trái tim hắn.

Y  rõ ràng là…… Phủ nhận cảm tình của chính mình đối với y……

” Ngươi như thế nào có thể nói như vậy!”

Điểm Mặc  cũng nóng nảy, hai mắt đỏ hồng hô:

” Ta là thật sự thích nghe ngươi đánh đàn, sau lại ngươi còn đối ta tốt như vậy, ta, ta mới–”

” Ta đây nếu không để ý tới ngươi, ngươi cũng sẽ không có cảm tình với ta đi. Nói cho cùng, đều là bởi vì tâm hồn của ta mà thôi.”

” Không phải như thế!”

Điểm Mặc  tức giận đến mức cơ hồ giơ chân, nhưng sau khi cắn môi suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết phải phản bác như thế nào  . Cái gì tâm hồn không tâm hồn, y đem hết thảy đều quy về tâm hồn của y, vậy từng chút từng chút tình cảm lâu nay, chẳng lẽ đều là giả?

Nhìn Thanh Vũ  thờ ơ, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn như cũ tràn đầy lạnh như băng, Điểm Mặc  còn đang tức giận ủy khuất bỗng nhiên im lặng lại.

Hắn biết chính mình không thắng, không có khả năng nói động người trước mắt. Bởi vì một cái chân tướng thình lình hiện ra này, đối phương có thể đơn giản như thế, đem bao nhiêu ngày ngày đêm đêm làm bạn bỏ qua không còn một mảnh.

Đối phương động tâm là giả, liền ngay chính hắn động tâm cũng là không chân thật!

Lấy một lần âm thác dương sai hơn trăm năm trước, y phủ định hết thảy yêu say đắm quấn quýt si mê.

Điểm Mặc  cảm thấy ánh mắt toan sáp tới lợi hại, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ. Nhưng hắn lại cố gắng nhịn xuống, cố gắng làm cho ngữ khí của chính mình chẳng phải thê thảm:

” Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, ta như thế nào mới có thể đem tâm hồn trả lại cho ngươi?”

Thanh Vũ  trầm mặc không nói, Điểm Mặc  chạy đến trước mặt y lại hỏi một tiếng:

” Ngươi nói cho ta biết, tâm hồn như thế nào mới có thể trả lại cho ngươi? Ngươi cầm lại đi, ngươi liền đầy đủ, sẽ không tái vô tâm vô tình……”

Nhưng mà ngươi lúc này gần tâm hồn ngươi như thế, rõ ràng mới là tối vô tình!

Nói xong lời cuối cùng, Điểm Mặc  cuối cùng nhịn không được rớt nước mắt, thanh âm cũng tràn đầy nức nở, rốt cuộc không thể nói tiếp, chỉ có thể cúi đầu, không nghĩ để y nhìn thấy trò hề của mình.

Thanh Vũ  không có nhìn hắn, vẫn như cũ che chính mình ngực, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nói một câu:

” Không cần.”

Điểm Mặc mạnh ngẩng đầu, nhưng ánh vào mắt hắn đó là một trận tiên vụ lượn lờ, chờ sau khi hết thảy tiêu tán, sớm không còn thân ảnh Thanh Vũ.

Hắn liền như vậy đột nhiên đi rồi, về sau cũng sẽ không tái trở lại bên người chính mình……

Điểm Mặc  ngơ ngác nghĩ, trong lòng giống như bị đao nhọn một lần một lần khắp nơi đâm thủng, chỉ cảm thấy đau triệt nội tâm, làm cho hắn không còn lực đứng thẳng, buông người quỳ trên mặt đất …

Nước mắt từng hạt thật lớn rơi bùm bùm xuống mặt đất, hắn cắn nát môt quyết không cho bản thân phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, một tay cũng đè ngực, thật giống như động tác của Thanh Vũ lúc trước.

Quái lạ, hắn như thế nào cũng không cảm giác thấy tim đập?

Có lẽ là vì nơi này rất đau, làm cho tất cả cảm giác khác đều chết lặng đi……

=====================================

Thanh Vũ  thất hồn lạc phách về tới thiên giới, lại cảm thấy trái tim chính mình vẫn ân ẩn đau như cũ.

Rõ ràng đã muốn ly khai Điểm Mặc, vì sao tâm y còn có thể có phản ứng……

Thất tha thất thểu về tới chính mình chỗ ở, xuất ra trường cầm rất lâu bản thân chưa động tới, muốn dựa vào việc đánh đàn ngưng thần tĩnh tâm. Nhưng mà vừa kích thích vào thanh âm, tay y phút chốc lại cứng đờ, cuối cùng một tiếng cũng không đánh ra được.

Chỉ cần đánh ra, đau đớn trong lòng sẽ trở nên dũ phát kịch liệt.

Y đơn giản đi tới bên cạnh đình viện, trước đây trừ bỏ chạy tới nhân gian, y chỉ thích ở nơi đây đánh đàn. Chính là nay không có ý tứ chơi đàn, chỉ có thể dựa vào cây trụ trước đình, suy tư về hết thảy phát sinh lúc trước.

Y cơ hồ sắp quên bản thân lúc ấy đến tột cùng đã nói những gì với Điểm Mặc, chỉ biết đối mặt với sự thật tâm hồn của chính mình ở trên người hắn, y liền cảm thấy vạn phần vô lực cùng hủng hoảng!

Y sợ cảm tình này đều là giả, y thậm chí vô cùng thầm oán, oán Điểm Mặc  cùng chính y, càng oán thượng thiên đùa giỡn lòng người.

Một khi động tâm, mới biết lúc trước trăm năm chi cô tịch.

Quan hệ giữa y cùng Điểm Mặc  , bởi vì một cái tâm hồn, trở nên thật sự quá mức mâu thuẫn cùng hoang đường.

Bọn họ cộng đồng cảm thán  cô độc tịch liêu mỗi người trước đó phải chịu, do đó mới có ngày sau chậm rãi tích lũy cảm tình, nhưng không có dự đoán được phân cô tịch này đúng là họ cho chính nhau.

Y  mất tâm hồn chính mình, từ nay về sau không biết yêu hận tình sầu, một số gần như cái xác không hồn.

Điểm Mặc có tâm hồn y, từ nay về sau không được đồng loại sở dung, ngày càng quái gở đáng thương.

Nếu phải oán hận trăm năm cô tịch này, bọn họ nên trách tội lẫn nhau, nhưng mà cuối cùng cũng là âm thác dương sai yêu nhau!

…… Trên đời sao lại có chuyện châm chọc như thế này?

Nhưng mà, đương lúc Điểm Mặc dùng thanh âm bi ai như vậy hỏi y, muốn như thế nào mới có thể đem tâm hồn trả lại cho y, y lại nhịn không được lùi bước, thậm chí giống như chạy trốn biến mất trước mặt hắn!

Y có càng nhiều băn khoăn, càng nhiều sợ hãi. Rõ ràng Điểm Mặc  nói đúng vậy, y cầm lại tâm hồn sẽ không còn nữa không trọn vẹn, từ nay về sau có thể như thường nhân có  hỉ nộ ái ố, có thể đi yêu, đi hận……

Vậy y đến tột cùng đang sợ cái gì.

Thanh Vũ  cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhớ tới cảnh bàn tay y cầm tay Điểm Mặc, làm cho tâm hồn y nương tâm mạch lẫn nhau hiện hình.

Kia đó là tâm hồn chính mình, chứa đựng tất cả cảm xúc mình có trước đó, bởi vì chính mình đã đến mà rung động, theo chính mình rời đi mà yên lặng.

Y  chung quy…… Vẫn là sợ mình tâm động sai lầm vì tâm chính mình!

Cứ việc ở trước mặt Điểm Mặc  ,y nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, bản thân động tâm bất quá là vì tiếp cận tâm hồn, mà Điểm Mặc động tình cũng là bởi vì tâm hồn của y dẫn dắt cả hai. Nhưng mà mấy lời đó bất quá là lời phiến diện của hắn, thẳng đến một khắc cuối cùng, đáy lòng vẫn là càng nguyện ý tin tưởng, bọn họ là thật lẫn nhau yêu nhau.

Nhưng mà nếu cầm lại tâm hồn, sở hữu cảm tình cũng về tới trên người chính mình, không bao giờ nữa hội cùng Điểm Mặc  sinh ra liên hệ.

Đến lúc đó, y có thể hay không bi ai phát hiện, y thật sự chưa từng có yêu Điểm Mặc? Tất cả những gì y suy diễn chính là sự thật, thật sự chỉ là một hồi hiểu lầm?

Mà Điểm Mặc đã từng hỏi qua y, vì sao đối với hắn tốt như thế? Nếu như lúc trước y gặp là người khác, có thể hay không vẫn đối với hắn tốt như vậy?

Y sợ nhất chính là điểm này, sợ chính mình sở dĩ động tâm, cùng Điểm Mặc  không có gì quan hệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.