Mặc dù Trần Tống nói sẽ để Tần Triệt làm đầy tớ của mình, nhưng thực tế, hắn chỉ để Tần Triệt sống trong căn nhà ở ngoại thành, kêu cậu giúp hắn làm mấy việc lặt vặt. Trần Tống vẫn sống ở căn hộ trong thành phố, còn căn nhà kia bình thường cũng chỉ có một ông cụ đến quét dọn. Trần Triệt liền giúp quét sân, lau dọn bụi bẩn. Đã được nửa tháng kể từ lúc Trần Tống đưa cậu đến đây nhưng hắn vẫn chưa một lần trở lại. Đôi lần Tần Triệt quét lá rụng trong sân, cứ vừa quét vừa nhìn về phía cổng, người ấy rất căm hận cậu vậy tại sao vẫn chưa đến để trả thù? Tần Triệt không sợ Trần Tống sẽ sỉ nhục mình. Từ lúc bị rơi xuống vũng bùn này, cậu quá nhiều lần bị sỉ nhục rồi. Trước kia có không ít người từng bị cậu xúc phạm, những người ghen ghét với cậu còn đến đánh, đùa bỡn cậu, nhìn cậu giống như con chó ở trên mặt đất cầu xin sự tha thứ. Trong suốt 2 tháng bố cậu bị xét xử, mỗi ngày trên cơ thể cậu đều xuất hiện vết thương mới. Cậu ấm Tần ngang ngạnh trước kia bây giờ bị người khác ấn đầu chui qua đũng quấn, bị dội nước tiểu, tất cả tôn nghiêm đều bị chà đạp. Một người không còn tôn nghiêm, chỉ cần tiếp tục sống, thì làm sao còn phải sợ sẽ làm đầy tớ cho người khác? Cậu chỉ là rất nhớ Trần Tống, rất muốn nhìn thấy hắn. Đêm hôm đó, khi Tần Triệt một lần nữa lại nhìn ngóng ra cổng, thì đúng lúc nhìn thấy cánh cổng tự động đang từ từ mở ra, xe của Trần Tống chậm rãi tiến vào. Tần Triệt sững người, rồi lập tức phản ứng lại, cậu chạy bước nhỏ đến bên chiếc xe đã dừng lại rồi khom lưng, tha thiết nóng lòng muốn mở cửa xe. Trần Tống xuống xe, không thèm liếc nhìn Tần Triệt một cái, hắn đi vòng sang cửa bên kia, mở cửa cho người vẫn đang ngồi trong xe, cầm tay dìu người đó bước xuống. Lúc này Tần Triệt mới phát hiện Trần Tống không về một mình, mà hắn còn đưa về một thiếu niên. Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt người kia, Trần Tống đã ôm vai cậu ta vào nhà. Tần Triệt vẫn nắm chặt tay nắm kim loại, phải mất hồi lâu cậu mới khôi phục được tinh thần. Bóng lưng Trần Tống thân mật dán chặt vào người thiếu niên kia cứ không ngừng lay động trước mắt cậu. Rõ ràng cậu không nhìn rõ, nhưng lại như thể tận mắt chứng kiến lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của Trần Tống đang ôm lấy eo của người kia, ghì chặt, mạnh mẽ, một cách đầy chủ động. Phòng ngủ của hắn sáng đèn. Tần Triệt không cảm thấy đau lòng mà chỉ thấy trống rỗng. Mùa thu tâm tình càng thêm nặng, khi đêm càng khuya, gió lạnh khiến người ta phát run, cậu giống như không thể đứng thẳng được nữa, khom lưng, gương mặt thảm thương tựa vào đỉnh xe kim loại lạnh lẽo. Mọi thứ đều lạnh lẽo, mọi thứ đều trống rỗng. Tần Triệt khẽ chớp mắt, một vệt nước rơi xuống làm trôi đi lớp bụi trên xe, quanh co ngoằn ngoèo, không chút ý nghĩa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]