Cái là bà từ cầu thang gọi vọng lên trên, mà kêu mấy tiếng rồi cậu không nghe thấy thì phải nên không có trả lời.
Nên là bà quay sang bé Vi đang ngồi trên ghế chạy lên lầu kêu Tường Phú.
"Thằng này làm gì mà kêu quài không nghe, Vi chạy lên nhà kêu anh xuống có bạn qua chơi đi con. Để bà đi chợ.''
Xong bà lại quay qua cười nói với Nhân, "Con ở chơi đừng về nha, để Vi nó lên kêu thằng Phú xuống. Bà đi chợ về nấu cơm cho mấy đứa.''
Hiền Nhân cũng cười gật đầu với bà, "Dạ, làm phiền nhà bà rồi.''
Bé Vi nó lên lầu, bà cũng đi chợ nên Hiền Nhân ngồi dưới nhà một mình, ngồi không cái là cô bắt đầu suy nghĩ trên trời dưới đất.
Tự nhiên bà của thằng Phú tin tưởng cô vậy ta, để lại nguyên nhà cho cô canh mà không lo lắng gì nhỉ. Hiền Nhân ngó xung quanh một vòng, nhà rộng quá thể.
Thấy bé Vi từ trên lầu đi xuống một mình, vậy thằng kia đâu?
Chậc chậc, thằng này tệ quá, có khách tới nhà lại để khách một mình vậy đó.
Mà Hiền Nhân thấy hai anh em nhà này ít nói giống nhau ghê. Nhìn theo hành động bé Vi, bé nó lấy mấy con búp bê từ dưới gầm bàn ra, rồi có thêm mấy cái cầu tuột, xích đu bập bênh nhỏ, nói chung là đồ chơi bé gái để lên bàn chơi một mình. Coi như là không có ai ở đó.
"Chị chơi chung với em được không?" Hiền Nhân đổi ghế ngồi sang ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-sua-nau-thanh-tinh-yeu/3553515/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.