Nhiều năm nay Brooke đã tự nguyện làm một lúc hai công việc để chu cấp cho cuộc sống của họ bất chấp sự giày vò không lý giải được của nỗi oán giận mà thỉnh thoảng cô lại cảm thấy khi cô mệt lử và cô đơn, như góa phụ trong căn hộ của mình. Có những giấc mơ của riêng cô - niềm ước ao tạo dựng được một chỗ đứng trong công việc, đi du lịch nhiều hơn, sinh con - giờ đã tự nguyện trở thành thứ yếu. Có sự căng thẳng về tài chính khi đầu tư và tái đầu tư đến đồng bạc cuối cùng vào những lĩnh vực khác nhau trong sự nghiệp của Julian. Những giờ dài dằng dặc trong phòng thu. Tất cả những đêm khuya chưa về nhà, khi cả hai người bọn họ đều ở trong những quán bar ồn ào, mờ khói thuốc vì Julian có sô diễn ở đó thay vì được cuộn tròn trên đi văng hoặc đi nghỉ cuối tuần với những đôi khác. Và bấy giờ là việc đi lại! Những chuyến viễn du liên miên không ngót tưởng như vô tận vì Julian, từ thành phố này sang thành phố khác, từ bờ biển này đến bờ biển kia. Cả hai bọn họ đều cố gắng, quả thật là thế, nhưng dường như cứ mỗi ngày một khó hơn. Những ngày này thì một cuộc nói chuyện qua điện thoại không bị ngắt quãng cũng đã cảm thấy là xa xỉ rồi.
Nola rót đầy lại hai ly của họ và cầm điện thoại của mình lên. “Cậu muốn ăn gì nào?”“Tớ không thấy đói,” Brooke nói và tự thấy ngạc nhiên vì cô nói thực lòng.
“Tớ sẽ gọi một tôm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-qua-anh-o-dau/85678/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.