Chương trước
Chương sau
Thím Vu từ trong bếp chạy ra mở cửa, trông thấy người phụ nữ trước mặt thì ngạc nhiên: "Cô tìm ai? "

Tiêu Nguyệt không ngờ là trong nhà Lục Dương còn có người lạ, cô cười khách sáo, quay người lại chỉnh trang lại khuôn mặt, sau đó mới nói với thím Vu: "Cháu là Tiêu Nguyệt, em gái của Lục Dương. "

Thím Vu niềm nở dẫn Tiêu Nguyệt vào trong, vừa rót cho cô cốc nước bà đã vội vàng chạy đến bên cửa phòng, lo lắng nói: "Cô Dương, sao cô lại đi chân trần vậy, mau, mau đi dép vào nào. "

Tiêu Nguyệt quay người lại nhìn, cô thấy Lục Dương vừa rời khỏi nhà tắm, tóc anh còn hơi ướt, anh đứng ở cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn Dương Thần Sơ. Dương Thần Sơ hình như vẫn còn ngái ngủ, tóc tai bù xù, chân trần, thím Vu đang đặt đôi dép lê xuống bên cạnh cô, giục cô đi vào.

Dương Thần Sơ dụi mắt: "Bố, tiểu Sơ đối. "

Tiêu Nguyệt ngớ người, cô đang nghe nhầm đúng không?

Lục Dương vắt tạm khăn lau vào cổ, đi đến cạnh Dương Thần Sơ, anh đi dép vào cho cô, dặn dò thím Vu đứng bên cạnh: "Thím sắp cơm đi, lay thêm một bộ chén đũa nữa hộ cháu. "

Thím Vu nhanh chóng chạy vào nhà bếp.

Tiêu Nguyệt đặt cốc nước xuống, cô đi đến chỗ Lục Dương: "Anh, chị ấy vừa gọi anh là gì? Bố? "

Dương Thần Sơ giương đôi mắt ngấn nước nhìn Tiêu Nguyệt, là người phụ nữ rất đẹp, cô đi gần cô ấy, mở lời: "Chị gái, chị đẹp thật đấy! "

Tiêu Nguyệt ngơ ngẩn lần thứ hai, chị gái?

Cô run run chỉ vào Dương Thần Sơ kỳ lạ này: "Anh, chị ấy bị làm sao vậy? "

Lục Dương đi đến ôm Dương Thần Sơ, giọng cưng chiều vô cùng: "Sơ Sơ, đi ăn cơm nhé? "

Dương Thần Sơ ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng ăn, ánh mắt thỉnh thoảng ngoái lại nhìn Tiêu Nguyệt phía sau. Lục Dương nói với Tiêu Nguyệt còn đứng im ở cửa phòng: "Em ăn cơm đi, anh sẽ nói sau. "

Trên bàn ăn, Lục Dương kể qua loa đại khái cho Tiêu Nguyệt hiểu. Bất ngờ là Tiêu Nguyệt không phản ứng thái quá như anh nghĩ, cô dừng đũa, nhìn Dương Thần Sơ đang chăm chú ăn cơm, có lúc còn liên tục nói: "Bố, bố ăn cái này đi, tiểu Sơ biết bố thích ăn nhất là cá mà. "

"Nếu là em, em cũng chọn cách lãng quên như chị ấy. " Chỉ tiếc em không may mắn được như chị ấy, không tài nào quên hết mọi chuyện được. Lời này cô không nói ra. "Có khi chị ấy như vậy còn tốt hơn là khi tỉnh lại, phải đối mặt với sự thật tàn khốc. "

Lục Dương không nói gì.

Ăn cơm xong, Dương Thần Sơ bám theo Tiêu Nguyệt nửa bước cũng không rời, hai người chơi với nhau như trẻ con. Tiêu Nguyệt khá gioi trong chuyện chơi với con nít, trong căn phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Lục Dương đứng ở ban công, bất giác khoé môi cũng cong lên một đường nhỏ, anh thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. Về sau, trong phòng lại vang lên tiếng khóc nức nở, giọng Tiêu Nguyệt đứt quãng, vừa nói vừa động tay động chân. Đúng là chỉ có con gái mới tâm sự được với nhau.

Tiêu Nguyệt ở lại nhà Lục Dương đến bốn giờ chiều, cô còn công việc đang chờ, không thể buông thả quá được.

Lái xe về công ty, cô tắt xe, nhưng không vội xuống. Từ khi bố mẹ mất, cô chưa cảm thấy thì ra toà nhà này lại lạnh lẽo đến vậy, Giang Thành Xuyên bị bắt đi rồi, nơi này một chút hơi ấm cũng không còn.

Cô đang cửa xe lại, đi đến đâu sảnh lại bắt gặp Giang Thành Xuyên đóng dựa vào tường. Bộ dạng anh hơi nhếch nhắc, thần sắc mệt mỏi.

Cô đi đến. Giang Thành Xuyên thấy tầm mắt xuất hiện đôi giày cao gót màu đen thì ngẩng lên.

Tiêu Nguyệt hỏi: "Sao anh lại ở đây? "

Giang Thành Xuyên đánh mắt về phía trước: "Anh xin phép được tự do giai quyết chuyện một ngày. "

Tiêu Nguyệt nhìn theo ánh mắt anh, cô thấy cách đó hai mét, có một người đàn ông đứng đó, mắt dán chặt vào Giang Thành Xuyên, có lẽ là cảnh sát cử người bám sát anh.

Giang Thành Xuyên khi bị bắt về đồn, anh thành thật khai báo rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng anh mở lời xin phép được tự do một ngày. Ban đầu cảnh sát không đồng ý, nhưng khi anh nói nếu họ không an tâm có thể cử người theo dõi nhất cử nhất động của anh, tịch thu hộ chiếu, chứng minh thư của anh cũng được, lúc đó, cảnh sát mới đồng ý với anh.

Khó khăn lắm mới có thời gian ở cạnh bên cô, anh không muốn lãng phí.

Tối hôm ấy đến trưa hôm sau, Tiêu Nguyệt và Giang Thành Xuyên đã trải nghiệm buổi hẹn hò ngọt ngào nhất trong quan đời. Hai người cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, sáng dậy mở mắt thấy đối phương, cùng nhau nói chuyện, tắm nắng. Tiêu Nguyệt cứ ngỡ như họ quay về quãng thời gian trung học, không có phiền muộn.

Giang Thành Xuyên còn một việc nữa phải làm, đó là đi đến gặp Cố Tư Niên. Mấy tháng không gặp cô, anh và cô chỉ noi chuyện điện thoại vài câu, số lần cũng không nhiều. Trước khi vào từ, anh muốn báo với cô trước, dù sao họ cũng là bạn bè.

Nhưng Giang Thành Xuyên gọi hai lần Cố Tư Niên đều tắt máy. Anh nghĩ cô đang làm việc nên lái xe đến nhà cô đợi.

Cố Tư Niên có thói quen để chìa khóa sơ cửa dưới chậu hoa trước nhà, Giang Thành Xuyên theo thói quen tìm chìa khóa dưới đó nhưng không thấy. Anh cười nghĩ cô đang ở trong nhà, có lẽ đang ngủ bù nên không nghe thấy chuông điện thoại. Anh nhấn chuông, gọi cửa nhưng đáp lại anh chỉ có mảnh yên tĩnh.

Giang Thành Xuyên nhíu mày, mí mắt dật liên hồi. Anh lại gọi cho Cố Tư Niên lần nữa. Chuông điện thoại reo một hồi rồi có người bắt máy.

"Giang Thành Xuyên, anh có việc gì sao? "

Nghe được giọng cô, Giang Thành Xuyên thở dài nhẹ nhõm, hù chết anh rồi, anh còn tưởng cô có chuyện gì.

"Cố Tư Niên, em đang ở đâu? Anh có chuyện cần nói với em. Anh đang ở trước cửa nhà em, anh tìm chìa khóa nhưng không có. "

"Em đang phỏng vấn, không gặp anh được. "

Lần nào cô cũng nói vậy, Giang Thành Xuyên hỏi: "Gần đây công việc bận lắm sao? "

"Ừ, anh biết mà, phóng viên bận bịu lắm!"

"Vậy khi nào em rảnh, anh đến gặp em. "

Cố Tư Niên từ chối: "Không rõ nữa, em bận lắm, không gặp anh được. "

Lại tiếp tục là câu này, một tuần trước Cố Tư Niên cũng nói với anh như vậy. Giang Thành Xuyên định gần hỏi nữa thì trong điện thoại truyền đến tiếng nói: "Giang Thành Xuyên, em xin lỗi."

Giang Thành Xuyên nhíu mày. Anh chợt nhận ra có điểm bất thường: "Cố Tư Niên, em là đang sử dụng trả lời tự động với anh sao? "

Bên kia không có ai đáp.

Giang Thành Xuyên quay người, anh đi đến xe ô tô: "Nói đi, anh là ai? Tại sao cầm điện thoại của Cố Tư Niên? "

Lam Cẩn Tranh vừa họp xong, về đến phòng làm việc anh mới thấy điện thoại Cố Tư Niên có cuộc gọi nhỡ. Anh vừa cầm điện thoại lên số điện thoại kia đã gọi lại. Anh theo lời dặn của Cố Tư Niên, dùng những ghi âm cô nói trước đó trả lời đối phương. Công việc gần đây rất nhiều, anh vừa làm việc vừa chọn ghi âm trả lời, vô tình lại ấn nhầm vào ghi âm khác, khi ấy anh biết sự việc bại lộ rồi.

Giọng Giang Thành Xuyên không có kiên nhẫn, anh nghe thấy tiếng đóng cửa xe vang lên.

"Giang Thành Xuyên, tôi là Lam Cẩn Tranh. "

Giang Thành Xuyên cố nhớ lại cái tên này trong trí nhớ, có một lần Cố Tư Niên đã nói tới anh ta với anh. Anh hỏi lại: "Cố Tư Niên đâu? "

Lam Cẩn Tranh nắm chặt tay liệu trong tay, lạnh nhạt nói: "Cô ấy chết rồi, cách đây hai tháng. "

Điện thoại im lặng hồi lâu, anh tưởng đối phương sẽ tắt máy, nào ngờ Giang Thành Xuyên lại lên tiếng, anh ta hỏi: "Lam Cẩn Tranh, tôi muốn đến thăm cô ấy. "

"Được. Nghĩa trang Yên Sơn. "

Cuộc gọi kết thúc.

Chân tướng bại lộ.

------

Giang Thành Xuyên mắt nhìn cây hòe trước cửa nhà Cố Tư Niên. Gió khẽ thổi qua khiến lá cây rụng xuống, nằm trên mặt đất xám xịt.

Cố Tư Niên chết rồi, đã chết cách đây hai tháng. Anh lại không biết du chỉ một chút. Thảo nào những cuộc gọi gần đây, lần nào cô cũng nói rất bận, lần nào cô cũng nói không biết khi nào rảnh. Đáng lý ra anh phải sớm nhận ra sự trùng lặp trong câu trả lời của Cố Tư Niên. Anh nắm chặt vô lăng, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh toát. Cố Tư Niên, em lại có thể dễ dàng lừa dối anh như vậy.

Giang Thành Xuyên lái xe đi, tiếng bánh xe vang lên "két két " trong khoảng không.

------

Lam Cẩn Tranh nhìn vào chiếc điện thoại trước mặt, anh đưa tay xoá những mẩu ghi âm sẵn.

Phải, Cố Tư Niên phẫu thuật thất bại, chết trên bàn mổ. Trước đó, cô giống như biết trước kết quả, nguyên một buổi chiều, cô ngồi trên giường bệnh, ghi âm lại những câu nói, sau đó đưa điện thoại cho Lam Cẩn Tranh. Cô nói: "Lam Cẩn Tranh, lần này nếu em không mở mắt được, cầu xin anh hãy giúp em. Giúp em che giấu mọi chuyện. Giúp em 'sống sót' trước mặt hai người họ. " Hai người họ mà cô nói là Giang Thành Xuyên và Dương Thần Sơ.

Và Lam Cẩn Tranh quả thật đã lừa dối được hai người họ. Khi Dương Thần Sơ gọi về, anh đã dùng một đoạn ghi âm đáp trả, thành công không khiến cô mảy may nghi ngờ. Đối với Giang Thành Xuyên cũng vậy. Chỉ không ngờ lại bại lộ nhanh đến vậy.

Xoá xong hết các tập ghi âm, anh nhìn điện thoại chăm chú, miệng lẩm bẩm: "Tư Niên, xin lỗi vì không giúp em được trọn vẹn. "

Anh nhìn vào hư vô, như có như không thấy Cố Tư Niên mỉm cười, nụ cười yếu ớt, nhưng mắt đã hoen đỏ, mặt vương vấn nỗi buồn.

Nếu Giang Thành Xuyên đã biết, vậy giấu Dương Thần Sơ cũng không nổi nữa. Anh gọi cho Dương Thần Sơ, nhưng Lục Dương nghe máy.

"Tiểu Sơ đâu? "

"Cô ấy đang tắm, cô ấy nói anh của chuyện gì thì nói với tôi cũng được. " Dương Thần Sơ ngồi bên cạnh Lục Dương, nhìn anh nói dối không đỏ mặt.

Lam Cẩn Tranh nghĩ chuyện này không còn gì phải giấu Lục Dương cả nên anh nói thẳng: "Cố Tư Niên đã chết rồi, là tôi đã giấu cô ấy. "

Sắc mặt Lục Dương trầm xuống, anh theo thói quen quan sát Dương Thần Sơ. Cô vẫn bình thản, có lẽ không nhận ra Cố Tư Niên là ai.

"Ở đâu? "

"Nghĩa trang Yên Sơn. " Lam Cẩn Tranh nói.

-------

Buổi chiều, bầu trời Bắc Kinh bất ngờ đen xám, từng đám mây mang theo hơi nước bao trùm khắp bầu trời, báo hiệu cơn mưa lớn sẽ trút xuống nơi này.

Trước mộ Cố Tư Niên, Giang Thành Xuyên đứng lặng ở đó. Anh đã đứng đây mấy tiếng đồng hồ rồi, anh không nói gì, chỉ nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ. Cố Tư Niên mỉm cười rạng rỡ.

Anh cứ đứng mãi như vậy, mãi cho đến khi điện thoại đổ chuông, là cảnh sát nhắc nhở anh phải trở về, anh mới quay người rời đi.

Có cơn gió thoáng qua, tiếng ai đó vang vọng trong không khí: "Cố Tư Niên, tại sao chuyện gì em cũng giấu anh? "

Khi Lục Dương cùng Dương Thần Sơ tới nơi, đúng lúc bắt gặp Giang Thành Xuyên rời đi. Giang Thành Xuyên nhìn thấy Lục Dương thì hơi ngỡ ngàng, rất nhanh đã thu lại biểu cảm ấy, anh gật đầu coi như chào hỏi. Khi đi lướt qua Lục Dương, anh nghe thấy Lục Dương nói: "Giang Thành Xuyên, cậu nợ em gái tôi một đời hạnh phúc."

"Tôi sẽ trả lại cho cô ấy tất cả. "

Lục Dương đi qua anh.

Đến bên mộ, phía trước đã đặt một bó hoa thiên điểu, Lục Dương đưa bó hoa thiên điểu khác cho Dương Thần Sơ: "Sơ Sơ, em tặng cho cô ấy đi. "

Dương Thần Sơ không hiểu: "Vì sao tiểu Sơ phải tặng hoa cho chị ấy ạ? "

Lục Dương nắm chặt tay cô, tựa hồ như đang sợ hãi cô sẽ sụp đổ lần nữa: "Bởi vì cô ấy là người thân của em. "

Dương Thần Sơ tuy không hiểu lắm nhưng cô vẫn đặt bó hoa ấy xuống. Khi nhìn cô gái trẻ trên bia mộ, Dương Thần Sơ ngừng lại động tác. Không hiểu sao cô cảm thấy rất buồn, rất buồn, rất muốn khóc. Chị gái này rất xa lạ, cô không hề quen biết, nhưng nhìn nó cười của chị ấy, cô bỗng thấy bi thương ùa về.

Dương Thần Sơ vẫn duy trì động tác đặt hoa, cô nói: "Bố, tiểu Sơ muốn khóc, nhưng tiểu Sơ không biết vì sao? "

Ký ức có thể không còn, có thể bị khóa lại, nhưng tình cảm vốn đã mọc rễ trong mỗi người, có cố gắng nhổ đi cũng không được, cho dù ký ức chế còn là một mảng trắng xoá, thì tình cảm kia vẫn vẽ lên đó được một vệt màu.

Dương Thần Sơ đứng dậy, cô lặng người đứng đó. Lục Dương đưa tay ôm lấy cô, anh thấy vai cô hơi run lên, nước mặt lăn xuống má. Cô mỏng manh đến nỗi có thể bị gió thổi đi mất. Dương Thần Sơ cứ thế, đứng đấy, ngắm nhìn Cố Tư Niên tươi cười rạng rỡ trên ảnh, khóc không thành tiếng.

Lam Cẩn Tranh đứng ở cách đó không xa, anh nhìn lên bầu trời xám xịt, có một vệt sáng dài le loi trong sắc xám u tối. Anh nói: "Tư Niên, mọi người đều nhớ đến em. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.