Cố Hạo Tư từ lúc mới sinh đến khi một tuổi đều không nhìn ra là một cậu nhóc nghịch ngợm, bởi vì thời gian này bé hầu như chỉ ăn rồi ngủ, lúc thức dậy cũng chỉ ê a bò tới bò lui. Người lớn trông nom cũng không thấy cực nhọc gì, nhìn hai cái bắp tay mập mạp lại trắng mịn, chỉ thấy dành cả ngày để chơi với bé cũng không mệt.
Cậu nhóc đặc biệt rất hay cười, mỗi khi cười lên hai mắt đều sáng ngời, cái miệng nhỏ do chưa mọc cái răng nào nên nhìn đặc biệt đáng yêu, khi cười cơ hồ đều có lấp lánh nước chảy ra.
Cố Hạo Khương lúc này chỉ cần về đến nhà là sẽ ôm bé, để cho mẹ bé nghỉ ngơi, việc còn lại của hắn là pha nước tắm cho con, hay là pha sữa... Những việc tưởng như một người đàn ông như hắn sẽ không bao giờ làm thì đều được hắn làm thuần thục.
Bản thân Cố Hạo Khương cũng không nề hà gì, hắn cảm thấy đây là việc một ông bố nên làm. Hơn nữa con hắn đáng yêu hiểu chuyện như thế, người làm ba như hắn cũng rất tự hào.
Vả lại Vân Nghê lại không chịu thuê bảo mẫu, cô muốn một mình chăm sóc Hạo Tư, cũng may là còn có mẹ vợ và Vân Khê đến phụ giúp nên Cố Hạo Khương cũng yên tâm hơn khi đến công ty.
Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai. Từ khi Vân Nghê sinh con xong dáng người nảy nở không ít, làn da lại còn mịn màng. Ở cữ trong nhà không ra ngoài càng khiến nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-ngay-sung-ninh/436955/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.