Ngọc Cẩm Lăng ngay khi chắc chắn mình bị bắt đến một nơi xa lạ, lại còn phải chịu sự giám sát của một cô gái thần bí thì hắn liền rời khỏi ngôi biệt thự lớn.
Thật kỳ lạ là cô ta lại không đuổi theo, từ đầu tới cuối chỉ đứng đó nhìn hắn. Đôi mắt lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, Ngọc Cẩm Lăng chán ghét không muốn gặp lại.
Xung quanh nơi này chẳng có gì kỳ lạ cả, cũng chẳng có người canh gác, hắn liền tìm cách rời khỏi nơi này nhưng chỉ có thể lẩn quẩn trong đám cây rừng và thú hoang.
Một bóng người cũng chẳng thấy, rõ ràng khi đó hắn có nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi đùa xung quanh hồ nước lớn, vậy mà khi hắn đến nơi đã không thấy nữa.
Hắn bị lạc trong rừng, bụng đói, cổ họng lại khô khốc. Cứ như thế đến ngày thứ ba hắn đã ngất đi.
Khi tỉnh lại vẫn là căn phòng ấy, bên cạnh là mâm thức ăn nóng hổi.
Ngọc Cẩm Lăng thở dài, trong đầu đấu tranh một lúc mới quyết định ăn nó.
Bây giờ trong hắn thật thảm hại, quần áo thì bẩn, bả vai còn bị rách một mảng lớn vì lúc ở trong rừng đã sơ sẩy làm áo vướng vào cành cây.
Khi Ngọc Cẩm Lăng sắp không thể khống chế tâm trạng của mình nữa, thì cánh cửa được mở ra. Là cô gái đó!
"Thật thảm hại!"
Cô gái nhìn thẳng vào mắt Ngọc Cẩm Lăng rồi cất giọng lạnh lùng, nói đúng hơn là mỉa mai, nhưng do chất giọng cô ta quá trầm lạnh, khiến lời nói chẳng có gì hơn ngoài sự lạnh lùng.
Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-ngay-sung-ninh/436948/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.